"Giọng địa phương của họ rất nặng nhỉ!" Richard nhìn tôi, cười khì: "Thế nào? Còn nghe được chứ?"
Tôi gật đầu : "Phần lớn nghe được."
"Vậy anh có thể thuật lại lần nữa nội dung họ đã nói không? "
Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, sao giống thi nghe thế này nhỉ? Tôi thuật lại đơn giản nội dung buổi họp, khi thuật lại, Richard có hỏi tôi vài câu, đó là phần hơi khó nghe, cũng may tôi chỉ cảm thấy khó nghe nhưng nghe hiểu thì sẽ làm được.
"Anh Văn của anh rất tốt, rất tốt. " Richard dùng từ Extremely Excellent. Người Mỹ thích khen người khác lắm, lớn như thế này, lời đánh giá cao nhất về trình độ Anh Văn của tôi chỉ là lời bình của bố : "Cũng không tồi, nghe hiểu là con đang nói tiếng anh. "
"Tôi không biết anh có hứng thú sang giúp tôi một tay không? " Richard đưa 1 đống tài liệu cho tôi. Lúc này tôi mới biết Richard muốn tôi sang làm Team leader cho dự án của anh ta, phụ trách một phần chương trình demo, team còn có 2-3 member khác nữa. Đây là demo cần phải giao tiếp với bên Ấn Độ, nên cần phải có người trực tiếp liên hệ với bên Ấn. Do vấn đề phát âm mà mọi người đã biết đến, đại đa số người Trung Quốc rất khó khăn để lý giải người Ấn Độ nói gì, nên dễ bị sót 1 vài chỗ. Nghe đến đây, sự háo thắng của tôi nổi lên, thì ra khả năng nghe của mình cũng tốt đấy chứ. Tuy không tăng lương nhưng có chút chức vụ cũng còn hơn không.
"Tôi rất có hứng thú, nhưng tôi có cần thông báo với quản lý của tôi trước không? Hay là cần xin phép ai khác không? "
"Chỉ cân nói một tiếng với quản lý của cậu là đủ rồi. Emma đã biết chuyện này, thực chất là do cô ấy đã tiến cử anh cho tôi, cô ấy bảo tiếng Anh của anh rất khá."
Xem ra sếp quả là tâm tư chẳng đơn giản tý nào, lúc đang họp Hà Nghệ gặp ai cũng tươi cười và khen ngợi, chẳng ai ngờ trong lòng cô ấy đã đánh giá từng người hết rồi, điểm này có chút....nham hiểm đấy. Tôi nhanh chóng nhận thức rằng mình đã sai lầm, Hà Nghệ đánh giá cao tôi, nên có thể nói là cô ta có con mắt nhìn người, đúng là Bá Lạc tái thế. Ừ, nói vậy nghe được hơn.
Nhưng làm Team Leader được vài ngày, tôi có chút hối hận. Trong "Spider man" có nói quyền lực càng lớn trách nhiệm càng nặng, nhưng tiếc rằng quyền lực tôi không lớn trách nhiệm không nặng, tiền lương không nhiều, công việc lại nhiều. Mỗi ngày tôi đều bận liên lạc với mấy người bên Ấn Độ, sau đó phân chia nhiệm vụ cho member trong team, bản thân tôi thì chịu trách nhiệm triển khai. Còn bên Ấn thì cứ thích liên lạc với tôi vào giờ tan ca, lúc đó Thượng Hải đã tan sở 2h rồi, do đó mỗi ngày tôi đều phải làm tới khoảng 9h mới có thể
về nhà. Những lập trình viên khác của Mythory đều byebye khi hết giờ làm việc, trong văn phòng lúc nào cũng chỉ còn lại mỗi mình tôi lẻ loi.
Nói thế cũng chưa chính xác, Hà Nghệ cũng hay ở lại cty rất trễ. Nói chung là mỗi khi tôi về nhà cô ta vẫn còn ở lại, ngày thứ năm tôi quên điện thoại trong cty, 10h30 mới sực nhớ nên chạy vào lấy lại, ai ngờ Hà Nghệ vẫn chưa về. Xem ra làm sếp cũng chẳng dễ tý nào cả, nhất là sếp nữ xinh xắn, trẻ trung như Hà Nghệ, đang tuổi thanh xuân mà phải lăn xả công việc như thế, đối với con gái mà nói, tuổi thanh xuân còn quan trọng hơn tiền bạc mà, Tôi nghĩ tới Hà Nhã, mỗi đêm vào giờ này chắc đang ngủ say như chết rồi. Cùng một bào thai, chênh lệch sao to thế nhỉ? Nhưng Hà Nhã cứ tiêu tiền như thế, Hà Nghệ chắc phải có ý kiến chứ?
Tối thứ sáu tôi ở lại cty họp với bên Ấn Độ, có lẽ vì là cuối tuần nên lần này họ trả lời ngắn hơn, cuộc họp kết thúc trong 20 phút. Tôi thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị ra về thì Hà Nhã gọi điện thoại tới.
"Anh đang ở đâu? "Giọng Hà Nhã y như đang hỏi cung tội phạm.
"Ở cty ."
"Chưa về nữa à? Coi cty là nhà mình hả? Đàn ông có tham vọng sự nghiệp nhỉ? " Hà Nhã trêu chọc.
"Tại chị cô giao nhiệm vụ cho tôi cả đấy. " Nói tới đó, tôi bỗng hơi lo lắng sẽ bị Hà Nghệ nghe thấy, âm thanh vội giảm xuống ngay. "Còn cách gì nữa chứ, vì miếng cơm mà !"
"Sao thế? Chị tôi đụng chạm tới anh à? Bất mãn hả? Có cần tôi truyền đạt cho anh không? "
Tôi vội tỏ ra trung thành: "Không, không, tôi kính trọng chị cô lắm, tấm lòng trung thành trời đất có thể chứng giám."
"Đừng lôi thôi, sang CLB đánh cầu lông với tôi nhanh lên. "
"Tôi đâu đánh lại cô. "
"Vốn là để tra tấn anh thôi mà, cần gì anh đánh hơn tôi chứ."
“……”
“Ồ, cty anh giờ vẫn còn người khác sao? ” Hà Nhã tỏ ra bí ẩn, hỏi tôi.
Tôi nhón chân lên , nhìn xung quanh : "Hình như chẳng còn ai nữa, nhưng tôi không biết chị cô về chưa? Cô ta cách chỗ tôi rất xa, tôi không thấy được."