Chưa tới 8 giờ, tôi đã bị tiếng điện thoại đang reo trong nhà đánh thức. Mẹ tôi cứ hay gọi điện thoại vào buổi sáng, hiếm khi có được hai ngày nghỉ liên tục như thế này, lại bị mẹ tôi phá hỏng giấc rồi.
“Mẹ đã tìm ông thầy bói hang vịt đó xem vận mệnh cho con rồi. Ông ta nói trong năm nay con sẽ tìm được nửa kia thích hợp nhất, quan trọng là xem con có biết nắm bắt không. Cho nên năm nay con phải ân cần một tí với mấy đứa con gái, miệng lưỡi ngọt ngào chút, lanh lợi chút, đừng để lỡ cơ hội đấy! Đã từng tuổi này, bạn bè con đã lên chức cha hết rồi, con còn chưa chịu có bạn gái…..”
Từ ngày tôi bước qua sinh nhật hai mươi tuổi, mẹ tôi bắt đầu lo lắng về một nửa còn lại của tôi, hơn nửa năm nay, những cú điện thoại mỗi tuần của mẹ chủ yếu đều là hối thúc tôi tìm bạn gái. Mẹ không hiểu gì cả, tình yêu hiện nay là một thứ xa xỉ, tôi tốt nghiệp đã gần ba năm rồi nhưng cứ tới cuối tháng thì số tiền trong tài khoản chưa bao giờ còn đủ ba hàng đơn vị, làm gì còn có tâm tư suy nghĩ chuyện yêu đương. Hơn nữa tôi luôn cảm thấy nếu một người đàn ông không thể gánh vác trách nhiệm gia đình thì không nên hại đời người khác, và khả năng tài chính chính là điều kiện đầu tiên để gánh vác một gia đình, theo thu nhập hiện giờ của tôi, muốn mua một căn nhà cũ ở Thượng Hải e rằng cũng phải lập kế hoạch trăm năm mới được, cho nên trước mắt tôi không hề có dự tính tới phương diện này.
Vừa nói điện thoại với mẹ xong thì có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa ra, là Trần Hạo.
“Tôi đến xem cậu có sao không? Sao rồi, bị con gái đấm vào mặt cảm giác thế nào?” Trần Hạo nằm xuống chiếc ghế salon trong phòng khách, mặt mày hí hửng hỏi tôi. Mới qua một đêm mà tâm trạng cậu ta đã tốt hơn rồi, xem ra thất tình đối với cậu ta mà nói thì cũng chẳng có chút sát thương nào đâu.
“Cậu còn dám hỏi sao? Nếu không phải tại cậu say xỉn thì sao tôi lại bị ăn đấm chứ?”
“Ừ, ừ, ừ. Tại tôi cả. Nhưng có chuyện lạ thật đấy,” Trần Hạo ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói: “ Sao cậu lại có thể không né nổi nắm đấm của một đứa con gái nhỉ, phản ứng chậm quá đấy! Còn nữa, nói thế nào thì cậu cũng có chút cơ bắp đấy chứ, sao giống như cọng bún thiêu thế, chịu một đấm của đứa con gái đã ngã nhào rồi .”
Cái tên này thật vong ân bội nghĩa quá. “Tôi phản ứng chậm, nào, nào, dám đi đánh boxing với tôi không? Không mang găng tay, dám không?”
“Woo, chuột đòi giỡn mèo sao? “ Trần Hạo hoàn toàn không hề để tôi – người thấp hơi cậu ta nửa cái đầu trong mắt, rất nhanh chóng đứng bật dậy: “Có người muốn ăn đòn thì tôi sẵn lòng đáp ứng yêu cầu thôi.”
Tôi dắt Trần Hạo đến một câu lạc bộ thể hình cao cấp trên đường Trương Dương. Với tài chính của tôi thì chẳng thể nào đến nổi mấy chỗ này để tiêu tiền, chẳng qua là nhờ ơn mẹ tôi, tuy bà ấy chỉ là một người bán hàng rau cải nhỏ, nhưng bà ấy có một cô em gái cũng có thể gọi là xinh xắn, chính là dì tôi, lấy được người chồng cũng gọi là có chút tiền. Câu lạc bộ này chính là ông dượng có tiền ấy mua tặng dì tôi. Tôi ấy à, nhờ chút hào quang đó mà có thể chơi miễn phí trong câu lạc bộ, và thỉnh thoảng cũng có thể dắt vài người bạn sang chơi.
Tôi cũng không hẳn chỉ biết chơi miễn phí, có khi tôi cũng giúp việc trong câu lạc bộ, như là mua thức uống cho khách, nâng tạ… Mẹ tôi hay dạy, thân thích là một chuyện, tay chân phải chăm chỉ một tý, đừng ăn bám người ta, cho dù có là mẹ ruột cũng sẽ cảm thấy chán. Chính vì thế tôi cũng khá thân với các huấn luyện trong câu lạc bộ. Nửa năm trước, tôi bắt đầu theo học boxing với huấn luyện viên Trần trong câu lạc bộ, tôi tập cũng không tệ, huấn luyện viên Trần cứ khen tôi phản ứng nhanh, bước chân linh hoạt, ra đấm cũng nhanh, chỉ có điều sức hơi bị yếu.