Mưu Trang Thiên Hạ

Chương 31

Trước Sau

break

Ngọc Trúc đêm qua cùng Vu thị và những người khác trở về thành Lan Thương tìm quan sai cầu cứu, quan sai không tìm được, ngược lại tìm được một đám võ phu mở võ quán, những võ phu này sáng nay cũng bị chặn ở ngoài thành Lan Thương, sau khi nghe Ngọc Trúc kể lại sự việc, liền nhiệt tình đến giúp đỡ.

Ngọc Trúc từ xa nhìn thấy Ngôn Thanh Ly, không kịp chờ đợi nhảy xuống xe ngựa chạy thẳng tới, kéo Ngôn Thanh Ly kiểm tra kỹ càng một lượt rồi mới hoàn toàn yên tâm.

“ŧıểυ thư, vị công tử này là…?” Ngọc Trúc tưởng Tinh Liên là hộ vệ do Ninh Thiên Lân phái tới bảo vệ Ngôn Thanh Ly, nhưng nhìn hắn mặc đạo bào, tuổi còn nhỏ như vậy, lại có chút không chắc chắn.

Ngôn Thanh Ly kể sơ qua chuyện đêm qua cho Ngọc Trúc nghe. Sau khi biết chính Tinh Liên đã cứu ŧıểυ thư nhà mình thoát khỏi nguy hiểm, Ngọc Trúc lập tức trịnh trọng cúi người cảm tạ Tinh Liên, khiến thiếu niên kia hoảng hốt lùi lại liên tục, xua tay nói không phải hắn cứu Ngôn Thanh Ly, mà là Ngôn Thanh Ly đã cứu hắn.

Bên này Ngọc Trúc và Tinh Liên đang tranh luận kịch liệt xem rốt cuộc ai đã cứu ai, bên kia Ngôn Thanh Ly xoay người đi về phía Vu thị đang che mặt khóc nức nở bên đống lửa.

Ngôn Thanh Ly lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Vu thị, mím môi nói: "Xin lỗi, người quá đông không thể mai táng từng người một, trời lại nóng, thi thể không nên để quá lâu, nên đành phải thiêu tại chỗ."

Ngón tay Vu thị run rẩy vuốt ve miếng ngọc bội, mắt khóc sưng húp. "Đa tạ Cố cô nương đã không để lão gia nhà ta phơi thây nơi hoang dã, tiện thiếp vô cùng cảm kích." Bà ta định quỳ xuống cảm tạ Ngôn Thanh Ly: "Nếu không có Cố cô nương, có lẽ tiện thiếp và Phong nhi giờ này cũng không còn mạng nữa rồi."

"Mau mau đứng dậy, ra ngoài đường sá, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, không cần phải đa tạ." Ngôn Thanh Ly vội vàng đỡ Vu thị dậy.

Nàng cũng đã từng trải qua nỗi đau mất nhà mất người thân, rất hiểu tâm trạng của Vu thị. "Sau này có dự định gì không?"

Vu thị lau nước mắt nơi khóe mi. "Trong nhà không có chủ mẫu, chỉ có tiện thiếp và mấy vị tỷ muội khác. Lão gia không còn nữa, tiện thiếp cần phải nhanh chóng trở về Việt Châu báo cho lão phu nhân biết. Nhưng trước đó, tiện thiếp định thay lão gia đưa hàng hóa đến Uyển Thành trước. Lão gia trước nay là người giữ chữ tín, chắc hẳn cũng mong muốn tiện thiếp làm như vậy." Vu thị lại không kìm được mà khóc.

Ngôn Thanh Ly an ủi vài câu rồi chuẩn bị từ biệt Vu thị và những người khác.

Đội võ phu kia không đi về hướng Uyển Thành, nàng nhờ Tinh Liên hộ tống Vu thị và những người khác đến Uyển Thành, còn bản thân nàng và Ngọc Trúc sẽ đổi đường đi Dung Dương.

Ngọc Trúc tuy không hiểu tại sao Ngôn Thanh Ly đột nhiên muốn đến Dung Dương, nhưng thông minh như nàng ấy không hỏi nhiều, đã là quyết định của ŧıểυ thư, ắt hẳn có dụng ý riêng.

"Cố cô nương, cô không đến Thịnh Kinh nữa sao? Nghe nói Dung Dương dạo này đang có dịch bệnh, người ta tránh còn không kịp, cô đừng đến đó làm gì." Vu thị cố gắng khuyên Ngôn Thanh Ly đổi ý.

Tinh Liên cũng muốn cùng Ngôn Thanh Ly đến Dung Dương, nhưng để mấy người phụ nữ kia cùng một đứa trẻ đi đến Uyển Thành cũng thực sự rất nguy hiểm. Hắn mấy lần mở miệng rồi lại ngập ngừng, sốt ruột đến mức chỉ thiếu điều đi vòng vòng tại chỗ.

Ngôn Thanh Ly khéo léo từ chối lời mời của Vu thị, thở dài nói: "Chính vì dịch bệnh ở Dung Dương nghiêm trọng, thân là y giả mới không thể khoanh tay đứng nhìn. Ta muốn đến xem sao, biết đâu có thể góp chút sức mọn."

Lời lẽ sâu sắc và đầy nghĩa khí như vậy vừa thốt ra, Vu thị cũng không tiện khuyên can nữa. Nhóm võ phu kia lại càng là những người trọng tình nghĩa, thấy Ngôn Thanh Ly là một nữ tử yếu đuối mà lại có tấm lòng rộng lớn như vậy, lập tức đề nghị hộ tống nàng một đoạn đường.

Tinh Liên cuối cùng cũng nghĩ ra kế vẹn toàn đôi bên, hắn nghiêm túc nói với Ngôn Thanh Ly: "Đợi ta đưa họ đến Uyển Thành xong, sẽ đến Dung Dương tìm cô báo đáp."

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc