Mưu Trang Thiên Hạ

Chương 29: Tiểu đạo sĩ

Trước Sau

break

Thiếu niên ngoan ngoãn ăn.

Ngôn Thanh Ly hơi cạn lời, không sợ là thuốc độc sao?

Nọc rắn đã lan gần đến đầu gối, Ngôn Thanh Ly xé một mảnh vải từ vạt váy, buộc chặt vào khoeo chân của thiếu niên. May mà gặp được nàng, nếu chậm nửa canh giờ nữa thì thiếu niên này e là không cứu được.

Nàng cúi đầu dùng miệng hút nọc độc ra.

Nữ tử xa lạ và nam tử xa lạ thân mật da thịt như vậy, dù là cứu mạng cũng không ổn, nhưng thiếu niên không hề thấy ngại ngùng, trong đôi mắt trong veo chỉ có sự tò mò.

"Như vậy cô không bị trúng độc sao?"

Ngôn Thanh Ly không để ý đến hắn, sau khi nhổ nọc độc ra lại tiếp tục, lặp đi lặp lại vài lần, máu chảy ra từ vết thương cuối cùng cũng không còn màu đen nữa, nàng lại dùng dao găm rạch một hình chữ thập lên vết cắn, cẩn thận nặn ra, cho đến khi nặn ra máu đỏ, mới xé một mảnh vải khác băng bó vào bắp chân của thiếu niên.

"Được rồi, tạm thời như vậy đi."

Thiếu niên cử động chân, quả nhiên có thể hoạt động được, hắn đứng dậy, vừa định cảm ơn, thì đột nhiên sắc mặt nghiêm lại, "Có người đến, rất nhiều."

Ngôn Thanh Ly lập tức phản ứng lại là đám tàn binh kia, quả nhiên sau khi thiếu niên nói xong, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần.

"Vậy thì mau đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Thiếu niên không hiểu, "Tại sao phải đi?"

Ngôn Thanh Ly lại một lần nữa cạn lời, nàng chỉ vào thi thể mặt sẹo trên mặt đất, "Bọn họ là một nhóm, nếu ngươi không đi, ta sẽ tự đi."

Nói xong, nàng thật sự chạy đi, một hơi chạy rất xa, nàng tưởng thiếu niên đang theo sau mình, kết quả quay đầu lại nhìn, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, đã bị mười mấy tên cướp bao vây.

Đám cướp nhìn thấy tên mặt sẹo đã chết, lập tức coi thiếu niên là đồng bọn của Ngôn Thanh Ly, "Tên nhóc này đi cùng với con đàn bà kia, giết hắn!"

Thiếu niên xua tay giải thích, "Không phải, chúng ta không đi cùng nhau, nàng ấy chỉ là ân nhân cứu mạng của ta thôi."

Lời này còn không bằng không nói, đám cướp nghe xong càng khẳng định hắn và Ngôn Thanh Ly là một nhóm, vung đao xông lên.

Ngôn Thanh Ly trốn ở xa xa nhìn, trong lòng hối hận vô cùng, biết vậy đã không cứu tên ngốc này, đúng là phí công, nếu không phải vì cứu hắn mà trì hoãn, thì giờ này nàng đã chạy xa rồi.

Nàng tưởng thiếu niên sắp bị chém thành thịt nát, lại thấy thiếu niên đột nhiên giơ tay lên, một chân xoay nửa vòng ra sau, đứng vững vàng.

Chiêu thức của hắn rất kỳ lạ, nhìn thì chậm rãi lại mềm mại, nhưng lại dùng tay không đánh ngã từng tên cướp xông lên, mỗi lần đánh ngã một tên, lại nói một câu: "Đắc tội rồi, ta không thể để các người đi qua."

Ngôn Thanh Ly kinh ngạc, thiếu niên này quả thật là cao thủ ẩn danh, nhìn thì còn trẻ, nhưng võ công lại cao cường, nhưng hắn không hề ra tay giết người, chỉ đánh đám cướp đến mức không thể đứng dậy mới thôi.

Lúc này Ngôn Thanh Ly cũng không sợ đám cướp nửa sống nửa chết kia nữa, nàng đi tới muốn kết liễu bọn chúng, thiếu niên ngăn nàng lại, "Cô muốn làm gì?"

Ngôn Thanh Ly nhớ đến những người đã chết trong đoàn thương nhân, sắc mặt lạnh lùng, "Bọn chúng đã giết đồng bọn của ta, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa."

Thiếu niên nắm lấy cổ tay nàng, "Nếu vậy, cô giết bọn chúng, cũng phải đền mạng sao?"

Ngôn Thanh Ly rút tay về, đánh giá thiếu niên một lúc, "ŧıểυ đạo sĩ, ngươi không phải là người xuất gia đấy chứ? Lòng dạ Bồ Tát?"

Thiếu niên lập tức nghiêm mặt nói: "Ta không phải người xuất gia, ta là đồ tôn đời thứ bốn mươi tám của Du Sơn tiên nhân trên núi Tiên Vân."

Cái gì tiên với du với núi, lộn xộn hết cả, "Ồ, vậy vẫn là ŧıểυ đạo sĩ."

Thiếu niên sốt ruột, "Ta không phải ŧıểυ đạo sĩ!"

Ngôn Thanh Ly kéo kéo đạo bào trên người hắn, nửa cười nửa không nói: "Vậy ngươi là ai?"

Thiếu niên ưỡn ngực ngẩng đầu, "Ta là đồ tôn đời thứ bốn mươi tám của Du Sơn tiên nhân trên núi Tiên Vân."

"..."

Ngôn Thanh Ly cảm thấy thần trí của thiếu niên này có chút vấn đề, "Vậy ngươi tên gì? Cũng phải có tên chứ?"

Thiếu niên gật đầu, ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao trên trời, "Ta tên Tinh Liên."

Ngôn Thanh Ly cất dao găm vào vỏ, "Được rồi, Tinh Liên, nể mặt ngươi đã giúp ta, mạng của mấy con chó này ta sẽ không lấy."

Ngôn Thanh Ly vội vàng quay lại tìm Ngọc Trúc, thiếu niên tên Tinh Liên kia lại bám theo sau nàng.

"... Ngươi còn theo ta làm gì?"

"Cô đã cứu ta, ta phải báo đáp."

"Ta đã giúp ngươi giải nọc rắn, ngươi đã giúp ta giải quyết đám cướp này, huề nhau rồi, ngươi đi đi, đừng theo ta nữa."

Thiếu niên như cái đuôi ngoan cố bám theo sau Ngôn Thanh Ly, "Vừa rồi ta là tự vệ, không phải giúp cô, ta vẫn còn nợ cô ân tình."

Ngôn Thanh Ly đã hiểu thiếu niên này là người nghiêm túc và cố chấp, lười dây dưa với hắn về một vấn đề, nghĩ thầm dù sao võ công hắn cũng khá, rất hữu dụng, trên đường có hắn đi theo cũng an toàn hơn vài phần.

"Được rồi, ŧıểυ đạo sĩ, ngươi đã..."

"Ta không phải ŧıểυ đạo sĩ."

"... Tinh Liên, ngươi đã lợi hại như vậy, sao lại bị rắn cắn?"

"Lúc ta qua sông nó quấn vào chân ta, ta không nỡ hại mạng nó."

"... Ngươi đừng làm đạo sĩ nữa, hay là đi tu đi."

"Ta không phải đạo sĩ."

"... Được rồi được rồi, ngươi không phải, ta phải..."

Tống Ích nhảy xuống từ trên cây, thấy thiếu niên và thiếu nữ đi càng lúc càng xa, định tiếp tục đuổi theo, vừa đi được vài bước hắn lại quay trở lại, lạnh lùng nhìn đám cướp đang thoi thóp trên mặt đất, kiếm quang lóe lên, xoẹt xoẹt xoẹt đưa bọn chúng lên Tây Thiên.

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc