Ngôn Thanh Ly lập tức kéo Ngọc Trúc ngã xuống. Vừa ngã xuống, mũi tên đã xuyên qua vách xe. Ngay sau đó, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, tiếng khóc của trẻ con và tiếng la hét của phụ nữ hòa lẫn vào nhau vô cùng chói tai.
"Chúng có đàn bà!"
"Giết đàn ông! Giữ lại đàn bà!"
Tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm không dứt bên tai. Ngôn Thanh Ly vén một góc rèm xe, đập vào mắt là người tiêu sư ban ngày nói chuyện với nàng, người tiêu sư đó bị một mũi tên xuyên qua ngực, trừng mắt chết không nhắm mắt.
Đoàn người của họ tổng cộng hơn bốn mươi người, một nửa đã chết trong đợt tập kích vừa rồi, trong đó có cả chủ thương đội. Những tiêu sư khác cũng trúng tên, còn chưa đến mười người có thể đứng vững chiến đấu, trong khi bọn cướp ít nhất cũng có hơn hai mươi tên, chúng được huấn luyện bài bản, không giống bọn cướp bình thường.
Thấy mấy tiêu sư kia sắp không chống đỡ nổi nữa, Ngôn Thanh Ly lập tức quyết định —— chạy.
"Ngọc Trúc, chúng ta đi!"
Xe ngựa của họ dừng bên cạnh một cây đại thụ, là nơi ẩn nấp rất tốt. Ngôn Thanh Ly dẫn Ngọc Trúc lặng lẽ xuống xe, chui thẳng vào rừng rậm.
Người tiêu sư cuối cùng cũng ngã xuống, bọn cướp bắt đầu vây bắt Vu thị và bốn nha hoàn của bà ấy. Họ bị dọa đến mức chạy toán loạn, nhưng không thể thoát khỏi vòng vây của những tên này.
"Tránh ra! Tránh ra! Đừng!"
Một tên cướp cười da^ʍ đãиɠ túm lấy một nha hoàn, ấn thẳng xuống đất. "Lão tử lâu lắm rồi chưa được nếm mùi đàn bà."
Phía sau vang lên tiếng xé vải và tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ, Ngôn Thanh Ly không nhịn được dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Bọn cướp còn lại chưa đến hai mươi tên, những tên bị thương đang kiểm kê hàng hóa và lương thực, những tên khác đang trêu đùa phụ nữ, hai ba tên túm lấy một người, xé quần áo của họ.
"Di nương! Buông Di nương của ta ra!" Một cậu bé từ bên cạnh lao ra, cắn mạnh vào chân một tên cướp, ngăn chúng làm nhục mẹ mình.
"Thằng nhãi con nào đây?"
"Ê ê đừng chém! Thằng bé còn non, chơi sướиɠ hơn!" Cậu bé bị một tên cướp xách ngược chân lên.
Vu thị thấy vậy, không biết lấy đâu ra sức lực, điên cuồng đẩy tên cướp trên người ra rồi lao tới, kết quả lại bị một tên khác đá ngã xuống đất, lập tức nôn ra máu. Tên cướp đá bà ấy xong thì đè lên người bà ấy, tát cho bà ấy hai cái, đánh cho bà ấy choáng váng, không còn sức phản kháng.
"Con đàn bà thối tha! Xem lão tử chơi chết ngươi nè!"
Lý trí mách bảo Ngôn Thanh Ly phải đi nhanh, nhưng chân nàng lại như mọc rễ, không thể nhúc nhích.
Hình ảnh Vu thị mỉm cười vẫy tay với nàng lúc chiều tà vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, bát canh nóng mà cậu bé đưa cho nàng vẫn còn sưởi ấm cơ thể, nàng thực sự không thể bỏ đi như vậy.
"ŧıểυ thư... vẫn nên đi thôi." Ngọc Trúc không nỡ nhìn nữa, nhưng hai người họ có thể làm gì? Liều lĩnh xông ra có khi còn liên lụy đến bản thân.
Ngôn Thanh Ly nghiến răng nhìn trời, những ngôi sao trên bầu trời đêm lặng lẽ nhìn nàng.
Thôi vậy... Nếu cứ thế mà đi, ngày sau dù báo được thù cũng không còn mặt mũi nào xuống gặp cha mẹ.
"Ngọc Trúc, ta thấy bọn này không phải là cướp thường, chúng đều mặc giáp vải, rất nhiều người còn mang theo vết thương, nếu ta đoán không nhầm, chúng hẳn là tàn binh chạy trốn từ cuộc bạo loạn ở Dung Dương."
Ngọc Trúc lo lắng, "Vậy thì càng không thể mạo hiểm! ŧıểυ thư!" Nàng ấy hiểu Ngôn Thanh Ly, biết nàng tám phần là không nỡ bỏ mặc những người phụ nữ đó, nhưng cũng không thể tự đi tìm cái chết.
Ngôn Thanh Ly suy nghĩ một chút, ghé tai nói nhỏ với Ngọc Trúc...
Bọn cướp đang định cưỡng hiếp Vu thị và những người khác, đột nhiên một mũi tên từ trong rừng bắn ra, bắn trúng mông tên cướp đang cởi quần cậu bé.
"Ái chà, lão tử nguyền rủa tổ tông nhà ngươi!"
Bị tập kích, đám tàn binh lập tức cảnh giác, nhưng trong rừng tối om, lại không biết có mai phục hay không, một tên đầu lĩnh nhỏ mặt sẹo quan sát một lúc rồi hét lên: "Không dám lộ diện, chắc chắn người không nhiều, đuổi theo cho ta!"