"Chủ quán, phiền cho tôi hai gói bánh quế hoa."
Vị công tử áo xanh mũ ngọc vừa xuất hiện trong tiệm bánh đã khiến các cô nương lớn nhỏ nhìn chằm chằm.
Thành Việt Châu hiếm khi thấy nam nhân có khí chất như vậy, tuy ăn mặc giản dị, nhưng khí chất quý phái toát ra toàn thân lại không thể che giấu được, chỉ tiếc là... những cô gái nhìn chiếc xe lăn dưới thân Ninh Thiên Lân, trong lòng âm thầm tiếc nuối.
Cát Phúc liếc mắt sắc bén về phía đám nữ tử, lập tức khiến đám cô nương này nhận ra sự thất thố của mình, đỏ mặt vội vàng rời khỏi tiệm, khi ra đến cửa vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Thật đáng tiếc.
"Công tử, vẫn nên về sớm thôi, Ngôn cô nương đã nói châm cứu xong không nên ra gió." Đợi đám nữ tử đi rồi, Cát Phúc mới khổ tâm khuyên nhủ Ninh Thiên Lân.
Ngày thường vì muốn hành sự khiêm tốn, Ninh Thiên Lân rất ít khi ra ngoài, hôm nay cũng không biết tại sao, đột nhiên muốn đến chợ mua bánh quế hoa.
"Không sao, để ánh mặt trời chiếu một chút cũng tốt, nếu không ta đường đường nam nhi, lại còn trắng hơn cả A Ly." Ninh Thiên Lân lại hứng thú gọi thêm hai gói kẹo quế hoa từ chủ quán.
Sáu năm trước, thiếu nữ tên Sở Thanh đã từng khen bánh quế hoa của tiệm Ngô Thắng Ký trước mặt mẫu phi hắn, lúc đó hắn không để ý đến thiếu nữ kia nhiều lắm, bây giờ cũng chỉ nhớ được câu này.
Ngô Thắng Ký là tiệm ở kinh thành, Việt Châu không có, nhưng tiệm bánh ngọt bình thường thì luôn có, bánh quế hoa cũng có.
"Công tử mua cho phu nhân sao? Phu nhân thích mùi hoa quế à? Tiệm chúng ta còn có bánh quế mới ra lò, thơm ngon giòn rụm, hay là cũng mang về mời phu nhân nếm thử?" Chưởng quầy cười chất phác, hết sức giới thiệu sản phẩm mới của tiệm.
Tiệm bánh của ông ta đa phần là đồ ngọt, khách hàng ngày thường đều là các phu nhân ŧıểυ thư, thật hiếm khi thấy một vị công tử, nên chủ quán theo bản năng cho rằng vị công tử này mua cho phu nhân trong nhà.
Ninh Thiên Lân nghe thấy hai chữ "phu nhân" thì sững người, sau đó mỉm cười ôn hòa, "Vậy thì làm phiền chủ quán gói thêm hai gói bánh quế nữa."
"Không phiền không phiền!" Chưởng quầy hí ha hí hửng gói bánh, Ninh Thiên Lân lại chọn thêm vài món khác, có lẽ thấy hắn mua không ít, lại thấy hai người chủ tớ này lạ mặt, chưởng quầy liền nhiệt tình hỏi một câu: "Công tử không phải người Việt Châu sao? Là đến xem đoàn xiếc biểu diễn à? Nếu vậy thì đừng đi nữa."
Ninh Thiên Lân nhướng mày: "Ồ? Tại sao?"
Chủ quán thở dài, "Con hổ của đoàn xiếc đó cắn người, chủ đoàn bỏ chạy, quan phủ vốn định thả đám súc sinh đó, kết quả đêm qua lại có người bị cắn."
Chưởng quầy nói đến đây không khỏi rùng mình một cái, "Nghe nói là một nha hoàn cuỗm vàng bạc của chủ nhà muốn bỏ trốn, kết quả lạc vào hậu viện của đoàn xiếc đó, không biết sao đám súc sinh đó không bị nhốt lại, thế là..."
Sáng nay khi đến tiệm, ông ta vừa lúc đi ngang qua đoàn xiếc đó, máu me be bét và những mảnh vụn vương vãi khắp nơi, thật đáng sợ.
Chưởng quầy thấy Ninh Thiên Lân bị tàn tật, lại còn có vẻ ốm yếu như vậy, sợ hắn nghe xong sẽ sợ hãi, do dự một chút vẫn không miêu tả cảnh tượng đáng sợ đó cho hắn nghe.
Ninh Thiên Lân như có điều suy nghĩ gật đầu, "Vậy thì đa tạ đã báo cho biết."
Rời khỏi tiệm bánh, Ninh Thiên Lân lại đến tửu lâu lớn nhất thành Việt Châu, mua một phần ngỗng quay nước tương nổi tiếng ở đây.
Đầu bếp trong phủ nấu ăn tuy ngon, nhưng lâu ngày cũng không có gì mới mẻ, nên Cát Phúc thỉnh thoảng sẽ mua đồ ăn bên ngoài để thay đổi khẩu vị, nhưng hắn không có ham muốn ăn uống gì, ngược lại là Ngôn Thanh Ly có lần nếm thử ngỗng quay nước tương này đã khen vài câu.
Ninh Thiên Lân ngồi xe lăn không tiện lên lầu hai, liền cùng Cát Phúc tìm một góc yên tĩnh ở tầng một.
Hai người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi xuống bên cạnh hai người chủ tớ bọn họ.
"ŧıểυ nhị! Lên rượu ngon món ngon nhất!"
"Được rồi! Hai vị gia chờ một chút!"
Cát Phúc nghiêm mặt, cúi đầu nói nhỏ bên tai Ninh Thiên Lân: "Điện hạ, là hai hộ vệ trong phủ của Ngôn cô nương."