Triều Vân bám vào khe cửa nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy Ngôn Thanh Ly. Nàng đang lặng lẽ đứng bên ngoài cánh cửa, nhìn nàng ta.
Triều Vân như gặp được cứu tinh, điên cuồng cầu cứu Ngôn Thanh Ly: "ŧıểυ thư! Mở cửa! Mau mở cửa!"
Ngôn Thanh Ly không hề nhúc nhích, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Sao được chứ? Ta khó khăn lắm mới khóa được."
Triều Vân quỳ rạp xuống đất dập đầu lia lịa: "ŧıểυ thư! Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ không nên trộm bạc trong phủ, xin người... xin người cứu nô tỳ! Cứu nô tỳ!"
Ngôn Thanh Ly vẫn đứng yên tại chỗ, nụ cười càng đậm: "Triều Vân, ngươi và ta chủ tớ một hồi, ta tự thấy đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại muốn hại ta. Ta là người ân oán phân minh, một năm trước ngươi suýt hại chết ta, vậy hôm nay ta xin tặng lại ngươi món quà lớn này." Nói xong, nàng đội mũ trùm đầu, xoay người hòa vào màn đêm.
Phía sau lập tức vang lên tiếng gầm rú của dã thú và tiếng kêu thảm thiết, Ngôn Thanh Ly không hề quay đầu lại.
Một năm trước, Triều Vân cố ý dẫn Ngôn ŧıểυ thư đi vào con đường nhỏ thường có bọn cướp xuất hiện, là vì trong đám cướp đó có một người là tình nhân của Triều Vân. Bọn cướp cấu kết với Triều Vân, trước tiên Triều Vân lừa Ngôn ŧıểυ thư ra khỏi thành, sau đó bọn chúng giết Ngôn ŧıểυ thư, cuối cùng cùng nhau chia tài sản của nàng.
Nếu lúc đó nàng không tỉnh lại trong thân thể Ngôn ŧıểυ thư, nếu Ninh Thiên Lân không tình cờ đi ngang qua, thì Ngôn Thanh Ly này, hôm nay đã sớm trở thành một nắm đất vàng rồi.
Người con gái đội mũ trùm đầu ngẩng lên, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên trời, như thể người thân đang nhìn nàng.
Cha thường dạy nàng, làm người thầy thuốc, phải có lòng thiện, cứu sống mọi sinh mạng. Nhưng nàng lại cho rằng, thầy thuốc không phải thánh nhân, ít nhất nàng không phải.
Nàng chỉ là một người bình thường, không thể vô điều kiện tha thứ cho những kẻ đã làm hại mình. Nàng may mắn nhặt lại được mạng sống, thì nhất định phải trả lại gấp bội những tổn thương mà bọn chúng đã gây ra cho nàng.
Trên trời lại bắt đầu rơi mưa, như thể có ai đó đang khóc thầm, Ngôn Thanh Ly lặng lẽ bước đi trong mưa, cuối cùng trước khi mưa lớn hơn, đã đến được phủ đệ của Ninh Thiên Lân.
Cát Phúc mở cửa nhìn thấy Ngôn Thanh Ly thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ngôn cô nương, cô đến rồi."
"Tứ điện hạ đã ngủ chưa?"
"Sao có thể chứ, vẫn luôn đợi cô đấy."
Cát Phúc vội vàng dẫn Ngôn Thanh Ly vào phòng Ninh Thiên Lân, mùi mực thanh nhã phảng phất, trong phòng không đốt đèn, nhưng cửa sổ đang mở, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cũng đủ để nhìn thấy mọi vật.
Ngôn Thanh Ly vừa nhìn đã thấy người đàn ông trẻ tuổi khoác áo choàng màu xanh trúc, đang đọc sách dưới ánh trăng bên cửa sổ, nghe thấy có người đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên, phong thái thanh nhã như một vị tiên nhân độc lập trên chín tầng trời, chỉ tiếc là, vị tiên nhân này gặp nạn, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
"Tứ điện hạ thật là tao nhã."
Ánh mắt Ngôn Thanh Ly chỉ dừng lại trên người nam nhân đó trong chốc lát, rồi xoay người thắp nến trên bàn. Đêm hôm khuya khoắt, đọc sách không thắp đèn, không sợ mù mắt sao.
Ninh Thiên Lân nghe ra lời chế nhạo trong câu nói của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng chịu đặt quyển sách trên tay xuống.
"A Ly, đã giờ này rồi, ta còn tưởng nàng sẽ không đến.".