Cố phủ không lớn lắm, suy cho cùng thời buổi này không yên ổn, nhà to nghiệp lớn rất dễ gây chú ý.
Một năm trước, Ngôn ŧıểυ thư muốn vào kinh tìm người thân, liền cho thôi việc những người hầu còn sót lại trong phủ, chỉ giữ lại một nha hoàn thân cận, một bà lão nấu cơm và hai hộ vệ, vì vậy ngôi nhà không lớn bây giờ lại càng thêm vắng vẻ.
"ŧıểυ thư, sáng sớm thế này người đi đâu vậy? Nô tỳ tìm người cả buổi trời rồi."
Ngôn Thanh Ly vừa bước vào cửa phủ, liền thấy một nha hoàn trạc tuổi nàng vội vàng chạy đến.
Rõ ràng là một nha hoàn, nhưng ăn mặc lại còn lòe loẹt hơn cả chủ nhân, y phục màu sắc sặc sỡ, vòng tay trên cổ tay cũng rất đẹp, đợi đến khi đến gần, nha hoàn đó mới nhớ ra giấu vòng tay vào trong tay áo.
Ngôn Thanh Ly coi như không nhìn thấy những hành động nhỏ này của nàng ta, cứ thế đi về phía sân của mình.
Nha hoàn này tên là Triều Vân, vốn là một nha hoàn quét dọn trong phủ Cố, lúc trước Ngôn ŧıểυ thư hỏi trong số hạ nhân có ai nguyện ý ở lại làm nha hoàn thân cận cho nàng, Triều Vân đã chủ động tự tiến cử.
Nhưng Triều Vân này không phải là người hiền lành gì, lý do nàng ta ở lại, là vì thấy nhà họ Cố vẫn còn lợi dụng được, dù sao lạc đà gầy còn to hơn ngựa, nhà họ Cố dù sa sút, nhưng lúc trước Ngôn ŧıểυ thư bán cửa hàng và sản nghiệp, tiền bạc trong kho còn lại cũng không ít.
Ngôn ŧıểυ thư lương thiện lại không có tâm kế, nàng lại vô cùng tin tưởng Triều Vân này, một năm trước, cũng là Triều Vân xúi giục Ngôn ŧıểυ thư vào kinh tìm người thân. Triều Vân nói nàng ta có người quen ở quê cũng muốn đến Thịnh Kinh, có thể làm bạn đồng hành, thực tế sau khi ra khỏi Việt Châu liền dẫn Ngôn ŧıểυ thư đi vào một con đường nhỏ có phỉ tặc qua lại.
Không nằm ngoài dự đoán, họ gặp phải phỉ tặc, Triều Vân tự mình chạy thoát, còn Ngôn ŧıểυ thư bị hai nhát đao, suýt chút nữa còn bị phỉ tặc làm nhục.
"Đun nước nóng đưa vào phòng ta, ta muốn tắm." Ngôn Thanh Ly không để ý đến câu hỏi của Triều Vân, mà lạnh lùng phân phó một câu.
Nàng không phải là người quá coi trọng tôn ti trật tự chủ tớ, ngược lại, kiếp trước nàng và cha mẹ chưa từng tỏ vẻ ta đây là chủ nhân, trong Sở phủ, chủ tớ trên dưới đều thân thiết như người nhà.
Nhưng người với người quả thật là khác nhau, loại người vong ân bội nghĩa như Triều Vân, Ngôn ŧıểυ thư từng đối đãi chân thành như vậy, cũng không cảm hóa được nàng ta, nàng càng không muốn phí công sức.
Triều Vân sau khi Ngôn Thanh Ly về phòng thì nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Sáng sớm tắm rửa cái gì." Sau đó mới quay người không tình nguyện làm theo lời dặn dò
Từ sau khi Ngôn Thanh Ly đại nạn không chết, còn được người ta đưa trở về, tính tình liền như biến thành người khác.
Trong ấn tượng của Triều Vân, Ngôn Thanh Ly trước đây là một người không có nhiều tâm cơ, dễ bị người khác xúi giục, bây giờ ngược lại có chủ kiến riêng, đối xử với hạ nhân bọn họ cũng luôn lạnh nhạt.
Quan trọng nhất là, trong nửa năm qua sau khi vết thương lành lại, Ngôn Thanh Ly bắt đầu trở nên thần bí, ví dụ như ban đêm nàng không cần người canh giữ nữa, hơn nữa trước khi bị thương nàng chưa từng dậy muộn, nhưng sau khi vết thương lành lại thường ngủ đến mặt trời lên cao, như thể cả đêm không ngủ, còn luôn thích tắm rửa sau khi tỉnh dậy, có vài lần cũng như hôm nay, trở về từ bên ngoài vào lúc sáng sớm.
Triều Vân nghĩ vậy, trong lòng giật mình, chẳng lẽ nàng thật sự như lời đồn đại của hàng xóm, có gian phu bên ngoài sao?