Dùng cồn lau xong cô lấy tay quạt quạt cho cồn khô, rồi mới với tay lấy băng cá nhân. Nào ngờ vừa cầm băng lên hắn đã chụp lấy tay cô.
Cô giật mình nhìn hắn. Hắn hỏi - "Chị định dán cái thứ đó lên cổ tôi?"
"Hở?" - Cô mở to mắt nhìn hắn - "Không dán cái này chứ cái nào?"
"Hello Kitty?" - Hắn hỏi, nhìn cô đầy oán hận.
Lúc đó cô mới để ý, thì ra băng cá nhân trên tay cô quả thật có hình Hello Kitty hồng chóe một màu. Cô phá lên cười.
"Chị cười cái gì?" - Hắn bừng bừng lửa giận.
"Nhà chúng tôi chỉ có loại băng này thôi." – Cô dụi nước mắt cố nhịn cười nói. Đây là sản phẩm của Mây. Tuy cảm thấy không hợp với hắn thật nhưng cô cũng đành chịu.
"Vậy thì không cần dán." – Hắn toan đứng dậy nhưng cô vẫn toét miệng cười nói – "Cậu trẻ con thật."
Hắn cau mày nhìn cô cười, độp lại - "Tôi không phải trẻ con. Là trẻ con mới cần dán thứ này."
"Là trẻ con mới không dám dán." – Cô nói.
"Là trẻ con mới cần dán." – Hắn kiên quyết lập lại.
"Được rồi, được rồi." – Cô chịu thua – "Xem như tôi năn nỉ cậu. Dán vào được không?"
Hắn nhìn cô.
Cô giương mắt long lanh lên nhìn hắn, chớp chớp hai cái.
Hắn hừ một tiếng, ngồi xuống.
Hạc nhanh chóng dán miếng băng lên, khỏi cho hắn đổi ý.
Nhưng vì vết thương khá dài, dán một miếng không đủ, cô còn dán thêm hai miếng nữa. Trên cổ hắn tổng cộng có ba chiếc băng cá nhân Hello Kitty. Chói vô cùng.
Băng bó xong xuôi, San kêu cô ra mở cửa sắt. Một loạt anh em của hắn liền rầm rập xông vào nhà đưa con ngựa sắt của hắn đi. Hạc quả thật có chút chột dạ, cho một đống đàn ông lạ vào nhà nửa đêm, cô không thể không lo lắng. Hơn nữa trong nhà cũng không có mình cô mà còn có Mây. Cô có ngu chết ráng chịu thì cũng không trách ai được. Nhưng nếu để liên luỵ tới Mây, cô chết cũng không thể đầu thai.
Cô đem tâm trạng hơi lo lắng nhìn qua phía tên San đang đứng kế bên. Hắn đang nghe điện thoại, đầu hơi nghiêng, để lộ cần cổ. Đập vào mắt lại là ba chiếc băng cá nhân màu hồng Hello Kitty chói loá kia trên cổ hắn, không hiểu sao cô lại thấy có chút trấn an.
Xe đưa đi rồi hắn mới dập điện thoại đi tới đứng trước mặt cô.
Lúc này Hạc chợt nhận ra, trả xe cho hắn rồi thì cô và hắn căn bản không có dịp gặp lại nữa. Cô hít một hơi sâu, chìa tay ra - "Sau này không còn dịp gặp lại, cậu đừng để bị thương nữa."
Hắn nhìn bàn tay chìa ra của cô, cao ngạo không thèm bắt. Cô hơi quê độ, lại nghĩ cách muốn chọc hắn lần cuối, lại bảo – "Nhất là đừng để té xe nữa nhé."
Quả nhiên mặt hắn liền biến đổi – "Việt Nam không phải có câu thành ngữ "Nhất Quá Tam" sao? Đã cảnh cáo chị ba lần rồi chị vẫn còn muốn chọc vào."
Người kia đột nhiên vươn tay tới.
Cô chưa kịp định thần thì tay hắn đã chạm lên một bên má cô.
Hạc đứng ngẩn người bất động.
Một giây sau, Hạc liền hối hận, đáng lý khi hắn đưa tay tới cô phải né ra mới đúng.
Vì một tích tắc kế tiếp hắn đã ra sức nhéo má cô, khiến cô la oai oái vì đau.
Nhéo cho má cô muốn rách khỏi mặt, hắn mới mỉm cười hài lòng nói – "Lần sau tôi sẽ khiến chị thật sự hối hận."
Nói xong hắn liền quay đi, để cô lại một mình.
Hạc nhìn đồng hồ chỉ hơn 2 giờ sáng, chỉ muốn quay trở lại phòng làm một giấc. Khi đi lên phòng cô mới sửng sốt. Trên giường, dưới sàn đều đầy cành cây và gỗ vụn vương vãi.
Cô nghĩ đến lời hắn nói lúc nãy. Có lẽ lúc trèo ngoài cửa sổ không có cách nào đánh thức được cô, hắn đã bẻ trụi mấy cành cây mọc từ nhà hàng xóm ném cô. Hạc tặc lưỡi chửi hắn một loạt trong bụng, nào tội phá hoại môi trường, tội xả rác nơi không công cộng, tội xâm nhập hộ dân cư bất hợp pháp, tội đua xe lạng lách, đủ thứ tội. Cô thu dọn một lượt, cuối cùng leo lên giường định ngủ lại. Thế nhưng một bên má vẫn còn đau, cô đưa tay lên xoa xoa. Xoa mãi xoa mãi mới ngủ được.
[...]
Cô và tên San kia không cùng một đường thẳng, cho nên hoàn toàn không có cơ hội gặp lại suốt một tháng sau đó. Tuy đám người kia mỗi tuần vẫn đua xe, nhưng cô không nhìn thấy hắn và chiếc xe đua màu đỏ đặc trưng kia nữa. Cô nghĩ có lẽ do tay chưa lành cho nên hắn không tham gia. Dần dà cô cũng không trông mong nhìn thấy hắn nữa.
Một buổi tối, cô đang ngồi uống cà phê đánh văn bản lúc nửa đêm, đột nhiên lại nghe tiếng động cơ đơn độc gầm rú. Tay cô tự giác ngừng gõ bàn phím, không kiềm được tò mò ló đầu ra xem.
Là hắn.
Cô không nhận sai. Vì hắn luôn dẫn đầu cho nên chỉ riêng mình hắn mới có tiếng động cơ lẻ loi như thế, giống như tiếng chúa sơn lâm gầm thét giữa đêm vắng, dung mãnh, nhưng cũng có chút cô độc.
Hắn cưỡi trên con ngựa sắt đỏ, lúc này đã hoàn toàn nguyên vẹn không một vết trầy xước. Dường như so với lúc trước còn oai phong hơn, phóng xoẹt qua mặt cô.
Người đi rồi cô mới hoàn hồn.
Thì ra hắn đã thật sự bình phục rồi.
Cuối tuần đó, công ty Hạc tổ chức một buổi sự kiện ở một khách sạn trong trung tâm thành phố. Cô là thành viên đội marketing, từ sáng sớm phải có mặt ở khách sạn ấy trang hoàng và chuẩn bị.
Bận bịu cả ngày, đến khoảng một giờ trước khi sự kiện cô mới có thời gian đi thay quần áo dự tiệc. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu đào, chân đi một đôi guốc mũi nhọn năm phân xinh đẹp.
Cả ngày chạy tới chạy lui, buổi tối lại còn phải mang guốc đứng nói chuyện với khách ba bốn tiếng. Giữa chừng tiệc cô viện cớ đi toilet, chạy ra ngoài ngồi nghỉ hít gió trời một chút.
Khách sạn có một bể bơi ngoài trời, nằm kế bên bãi giữ xe. Chính giữa có một bậu cây dài và cao làm tường ngăn cách. Cô đi thẳng đến bậu cây đó, kê mông ngồi lên thành, tháo guốc ra xem xét chân mình. Thấy lòng bàn chân hơi rộp, Hạc chỉ có thể thở dài ngao ngán.
Cô nhìn trước nhìn sau một lúc, cảm thấy không có ai liền lấy trong túi ra một gói thuốc lá ra châm lửa. Thật ra Hạc không thường xuyên hút thuốc, bình thường cô uống cà phê để làm liệt não. Nhưng trong túi cô lúc nào cũng phải để sẵn một gói thuốc, để tránh những trường hợp căng thẳng mệt mỏi như ngày hôm nay mà không có cà phê cứu trợ.
Cô vừa hút vừa vẩn vơ nhìn trời.
Cùng lúc này, San nới cà vạt vướng víu trên cổ, rảo bước ra khỏi cửa khách sạn. Hắn đi một mạch đến bãi giữ xe, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Vẻ giả tạo tạo dựng nãy giờ sụp toàn bộ. Hắn chọn đường đi tắt qua bể bơi cho nhanh.
Đang đi, mắt hắn chợt bắt gặp một bóng người quen quen.
Dừng lại nhìn một lúc, hắn mới nhận ra là bà chị đanh đá mà hắn ghi hận lúc trước.
Cô ngồi lẻ loi một hinh, áo màu đào như phản chiếu ánh đèn, nổi bật giữa tán lá cây xanh đen trải dài trong bóng tối. Kế bên cô là hai chiếc guốc xếp ngay ngắn. Bậu cây hơi cao, chân trần của cô bắt chéo khẽ đung đưa. Một tay cô khoanh trước ngực, tay còn lại kẹp một điếu thuốc. Gió thổi đưa làn khói trẳng mờ nhạt toả ra bao phủ lấy cô, hoà vào lọn tóc ngắn chưa tới vai của cô bay bay.
Sở dĩ hắn không nhận ra cô ngay là bởi vì cô trang điểm. Tuy không đậm nhưng vẫn mang chút khí chất khang khác.
San đi đến trước mặt cô, lấy điếu thuốc trong tay cô đưa lên miệng hút, điềm tĩnh nhìn cô trợn mắt ngó hắn.
Hạc thật sự rất ngạc nhiên, bỗng dưng thuốc trên tay bị giật mất. Ngẩng lên thì thấy người đối diện còn tự nhiên như không ngậm luôn cả đầu thuốc đang hút dở của cô.
Cái này, có được tính là hôn gián tiếp không?
Hạc nheo mắt, nén giận trong người hỏi – "Xin hỏi anh là..."
Cô chỉ thốt lên đúng bốn chữ, nhưng làm toàn bộ bực tức trong người hắn liền trào lên.
Bà chị đanh đá này cư nhiên không nhớ mặt hắn.
"Kim San." – Hắn nhắc.
"Kim san cái gì?" – Cô hỏi, xong dường như tự mình nhận ra được hắn là ai, cô trợn mắt lắp bắp hỏi – "Kim... Kim San Hàn Quốc té xe?"