Nhìn xa đài rất cao, hướng dẫn viên du lịch mang theo đoàn ra ngoài nói, có ba bốn trăm mét, từ trên thang máy trong suốt tới có thể nhìn thấy phong cảnh trên mặt đất, kiến trúc ở đây đều có chút chìm xuống, mà bầu trời xanh thẳm giống như một bức họa từ từ triển khai, bày ra ở trước mắt du khách.
Hướng dẫn viên du lịch tận chức tận trách còn nói câu chuyện xưa: "Nhìn xa đài, lúc ban đầu xây dựng là vì quân sự cần, đứng gác ở chỗ này thì binh sĩ đều có thị lực hơn người, bọn họ có thể nhìn rõ trong phạm vi 1000m. Chuyện xưa cứ xảy ra như vậy. . . . . ." Hướng dẫn viên du lịch miêu tả thời kỳ chiến tranh sinh động như thật, câu chuyện tình yêu vừa thấy đã yêu cuối cùng sống chết có nhau.
Tiểu Huệ cũng say sưa ngon lành nghe được, chẳng qua cô có chút nghi ngờ, cho nên chen vào nói, hỏi hướng dẫn viên du lịch kia: "Nơi cao như vậy thật có thể nhìn thấy trong phạm vi 1000m sao? Người binh lính kia phải có ống nhòm chứ?"
Chỉ thấy hướng dẫn viên du lịch lườm cô một cái, đối với một cô gái không phải trong đoàn còn phá hư không khí, hướng dẫn viên du lịch rất khó không nghi ngờ cô tới phá hư.
Tiểu Huệ lặng lẽ quay đầu, âm thầm vui vẻ một lát. Chợt nghe thấy giọng nói của một em gái nhỏ: "Mẹ, chúng ta có ông nhòm, mau lấy ra, con muốn tìm hoàng tử của con."
Tiểu Huệ có loại cảm giác bị Tiểu Lôi bổ tới, bây giờ là thế hệ 00, tư tưởng thật là trước không có người sau cũng không có người, làm cho người ta phục sát đất.
Mẹ đứa bé ôm đứa bé để giúp bé xem xa hơn, còn dùng lời nói tràn đầy ngây thơ chất phác hỏi đứa trẻ: "Như thế nào, thấy hoàng tử rồi sao?"
Đứa trẻ hưng phấn kêu: "Thấy được, thấy được, anh ấy dựa vào nơi đó. . . . . ."
Theo ngón tay của bé nhìn sang, chỉ có một mảnh thủy triều. Vì vậy tất cả mọi người đều cười. . . . . .
Đứa trẻ cũng cười theo, tiếp tục hưng phấn hầm hừ: "Mẹ, ah, hoàng tử đang vẽ tranh. . . . . ."
. . . . . .
Bãi biển đồ nữ trang Hoàng Sa, có mấy lữ khách tốp năm tốp ba cùng người địa phương xuất hiện. Mà lần thứ ba Thiên ca chạy qua địa phương giống nhau, tối thiểu cùng một người đối mặt ba lượt, lúc này mới dừng lại.
Anh thở hổn hển dở khóc dở cười: Giang Tiểu Huệ, tìm một người lớn sống sờ sờ như em sao khó như vậy hả. Anh nằm ở trên bờ cát nghỉ ngơi một lát, chợt thấy có người cách bờ biển rất gần đang vẽ tranh, mặc dù mỗi lần thủy triều lên đều sẽ bị thủy triều san bằng, nhưng mà bọn họ còn có vẻ làm không biết mệt.
Tâm niệm Thiên ca vừa động, nhanh chóng đứng dậy.
Có người chạy tới vây xem, bởi vì trên bờ cát khô ráo, có một người trẻ tuổi đang vẽ khắp nơi, chỉ thấy ngón tay của anh ta cắm thật sâu vào trong hạt cát, nặng nề viết xuống mấy chữ. Có người gần đó nhìn thoáng qua, mỉm cười: ơ, lại là một thanh niên lãng mạn.
Chỉ thấy trên bờ cát tái diễn một hàng chữ: Huệ Huệ, đứng lại không được nhúc nhích, anh sắp tìm được em rồi.
Người nhìn thấy có chút dở khóc dở cười: đây coi là lãng mạn cái gì. Nhưng tin tức này đang truyền ra giữa du khách, có một người trẻ tuổi điên cuồng, ở khắp trên bờ cát "nhắn lại" tìm một cô gái tên là Huệ Huệ.
Còn có người suy đoán rốt cuộc anh ta có thể tìm được Huệ Huệ hay không đây?
. . . . . .
Cha mẹ cười hỏi đứa trẻ: "Hoàng tử đang vẽ cái gì vậy?"
Đứa trẻ huơ tay múa chân: "Ha ha, không biết nữa, nhưng mà anh ấy vẽ rất nhiều rất nhiều. . . . . ." Đứa trẻ nhắc lại hai chữ rất nhiều, chính là vì hình dung thật rất nhiều.
Vào lúc này lại có người tới đây ngắm cảnh, là một người đàn ông trung niên, ông ấy nghe đứa trẻ nói liền cười: "Người bạn nhỏ, con nói ấy là anh đang viết chữ sao?"
. . . . . .
Thiên ca tiếp tục viết và viết, cúi người xuống thỉnh thoảng lại quay đầu lại xem xem bản thân viết gì rồi, nhíu mày cười: không ngờ ca ca như mình có thể thông minh như vậy, nghĩ ra phương pháp xử lí.
Vậy mà anh đi được vài bước, chợt có một đôi chân ngăn ở trước mắt của anh, anh ngẩng đầu lên, giật mình: "Vị tiên sinh này, ông. . . . . ."
Đó là một người đàn ông cường tráng, ông ấy hiền lành hỏi: "Cậu ở đây tìm người? Tên Huệ Huệ? Cô ấy ở trên đài bên kia nhìn xa chờ cậu đấy."
Thiên ca kích động luôn miệng nói cảm ơn, chạy đi, nhưng chạy chưa được mấy bước, anh lại vòng trở lại, ngăn người đàn ông lại: "Là cô ấy bảo ông đến sao? Cô ấy có còn nói gì hay không."
Người đàn ông kia cười cười: "Cô ấy nói cô ấy chính là Giang Tiểu Huệ."
Nghe xong cái tên này thì Thiên ca hoàn toàn yên tâm, anh nổi lên sức ngựa chạy và chạy, nghe nói chạy qua hai con đường, ngồi lên thang máy nữa là có thể thấy nhìn xa đài.
Mà anh không biết, sau khi anh chạy đi, dưới ô mặt trời có người ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười.
Thiên ca thật vất vả bỏ qua tất cả nhìn xa đài, người vẫn không có thấy, anh gần như hỏi tất cả các lữ khách ngắm cảnh trên đài, chỉ có một đôi mẹ con nói: "Cậu nói Giang Tiểu Huệ à? Cô ấy ở trên bờ cát chờ cậu."
Nhất thời, Thiên ca vỗ trán, đứng ở chỗ cao thực sự có xúc động trực tiếp hi xuống bờ cát, trên đời này làm sao có chuyện tình giày vò chứ!
Thiên ca kiệt sức nằm ở trên bờ cát, ánh mặt trời mới mọc chiếu sáng bóng lên trên người anh, bắt đầu phát ra loại sắc thái mạ vàng. Anh vùi đầu ở trong cát, nhỏ giọng rống: "Giang Tiểu Huệ, em đi ra cho anh!"
"Thiên ca, gọi cô nương làm gì?" Ngay tại bên cạnh, một người chậm rãi đi tới, đạp rối loạn từng hàng chữ Thiên ca viết lên kia. Cô đưa lưng về phía ánh mặt trời, thái độ không thấy rõ, tóc dài tán loạn ở trong gió nhẹ buổi sáng có chút xốc xếch.
Thiên ca chợt dùng nắm đấm đập một cái, sau đó liền động thân bò dậy, vẻ mặt hung hãn đụng ngã cô gái này. Anh quát: "CMN, rốt cuộc là đi nơi nào hả?"
Tiểu Huệ một cước đá văng anh, ôm bụng cười không ngừng: "Thiên ca, anh thật sự là bị lừa quá tốt. . . . . ." Không sai, là cô nhờ người đàn ông trung niên cùng hai mẹ con kia giúp một tay, không ngờ Thiên ca thế nhưng không có đầu óc suy nghĩ một chút liền bị lừa rồi. Khi cô nằm ở trên bờ cát nhìn anh chạy như điên, trò đùa quái đản này này sung sướng thật là khó nói lên lời.
Trong đôi mắt Thiên ca có hỏa, hừng hực lửa giận, nhìn khuông mặt tươi cười hả hê, anh hận không thể giẫm đạp.
Vì thế Tiểu Huệ cười cười, đột nhiên không có tiếng rồi, sau đó trước mắt thoáng qua một bóng ma, đồng thời thân thể bị thứ gì ngăn chặn —— không thể động đậy.
Thiên ca bắt được hai cái tay của Tiểu Huệ, giơ lên trên đầu đỉnh, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh: "Tiểu nha đầu, lại dám trêu chọc anh. . . . . ." Nói qua anh liền hôn như cuồng phong bão táp, không chút lưu tình cắn đôi môi Tiểu Huệ, dùng sức mút chặt miệng lưỡi, đồng thời đầu lưỡi cường thế cạy ra phòng bị, trực tiếp đánh phá hoàng long. . . . . .
Khóe mắt Tiểu Huệ lộ ra nụ cười, nhìn kỹ vào trong đôi mắt của Thiên ca, xin lỗi vào lúc này cô có chút phân tâm, bởi vì cô nhớ tới lời nói của ông cụ Kỷ: "Tiểu tử kia đã nói với ta, nó thích một cô gái, cô ta có tính khí không được tốt, thường nói tục với nó, bởi vì cô ta luôn bị tiểu tử kia lừa gạt." Tiểu Huệ nghĩ, cuối cùng cô cũng lừa gạt Thiên ca được một lần rồi, ý nghĩ này làm cho cô hài lòng.
Cảm thấy miệng Tiểu Huệ bắt đầu buông lỏng, trong lòng Thiên ca vui vẻ, từ từ buông tay kiềm chế ra. Mà tay của anh còn trượt đến bên hông Tiểu Huệ, không chút do dự đưa vào, tìm kiếm vị trí hai nhũ tiêm, sau đó không nặng không nhẹ mà nắm lại.
Cảm nhận được cả người cô gái phía dưới run một cái, anh mới nhếch miệng: "Em tiếp tục tránh nữa đi, anh xem rốt cuộc em có thể tránh đi đâu."
Tiểu Huệ chỉ cảm thấy thân thể nóng ran vô cùng, tay Thiên ca dính vào trên da dẻ của mình, cái loại cảm giác run rẩy mới lạ để cho cô sắp hít thở không thông, cô cầu xin tha thứ, hạ thấp giọng: "Thiên ca, đây là nơi đông người, cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi bảo đảm lần sau không tiếp tục để anh chạy tới chạy lui nữa đâu. . . . . ."
Thiên ca thở ra một hơi, sau đó vùi đầu ở giữa ngực Tiểu Huệ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô, chợt cười lên như đứa bé: "Em biết rõ, anh nghĩ anh thích em."
Tiểu Huệ hoá đá tại chỗ, thân thể cô bắt đầu từ từ trở nên cứng ngắc, ngay cả chính cô cũng không ý thức được mình sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức giống như hai mươi mấy năm trước đều chờ một câu nói này, mà khi có một ngày cô chợt nghe, là vui mừng hay là kinh sợ. Cô đưa tay, bốp —— hung tợn vỗ vào trên lưng Kỷ Thiên Hàng, quát: "CMN, anh, nói tiếng người sao? Cái gì gọi là tôi biết rõ, tôi không biết, tôi căn bản không biết. Vẫn còn nghĩ. . . . . . Nghĩ cái đầu anh ấy, thích chính là thích, nào có nhiều mập mờ không rõ như vậy. . . . . ."
Thiên ca an tĩnh, nhất thời ý thức được: trong trận thổ lộ này, bởi vì anh chọn lọc từ ngữ không thỏa đáng, hình như có chút khuynh hướng hư trường.
Tiểu Huệ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nâng một cái chân lên, hướng lên bụng Thiên ca đạp . . . . . .
Thiên ca đóng hạ mắt, anh dũng hy sinh, tiếp nhận trừng phạt, khi một cái chân mạnh mẽ đạp ở trên bụng của anh, anh chợt thở ra một hơi. Sau đó lấy lòng nói một câu: "Nha đầu, hả giận hay chưa?"
Tiểu Huệ: "Nếu như mà tôi nói chưa hả giận thì sao đây?"
"Anh nhất định nằm yên, mặc em phát tiết, cho đến khi em không tức giận mới thôi."
"Anh bệnh thần kinh, nói không giải thích được, làm chuyện không giải thích được. . . . . ."
Thiên ca đứng dậy: "Nha đầu, anh biết rõ em thấy lão già rồi. Anh vẫn cảm thấy lão già không đáng tin, nhưng lần này ông ấy hỏi anh một câu nói, anh cảm thấy rất có đạo lý."
Tiểu Huệ không thể động đậy, bởi vì mặt bị Kỷ Thiên Hàng nắm lấy.
"Ông ấy hỏi anh, chừng nào thì con có thể không chơi tiểu hoa chiêu, cố gắng làm một người làm cho người ta tin cậy. Em cũng nghĩ như vậy chứ?"
Tiểu Huệ gật đầu, ông cụ nói với cô chính là, đứa nhỏ Thiên Hàng này chỉ là thích nói giỡn, nhưng cô hiểu rõ anh, anh sẽ không lấy chuyện tình cảm ra đùa bỡn, khi còn bé anh đã nói qua, tôi chán ghét nhất chính là người đàn ông bội tình bạc nghĩa . . . . . .
"Cho nên anh muốn. . . . . ." Thiên ca nín một lát, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình: rõ ràng lời nói vui đùa có thể chồng chất đổ ra, tại sao vừa bắt đầu nói lời thật thì miệng tựa như không có thêm dầu không lưu loát như vậy đây.
Tiểu Huệ mỉm cười: "Cho nên sao? Anh không cảm thấy, tôi có thuật độc tâm, ý nghĩ của anh không cần phải nói tôi liền có thể biết?"
Thiên ca cảm thán: "Thật ra thì biểu hiện của anh rất rõ ràng, ít nhất bọn Tiểu Phong Tử đều nhìn ra."
Một câu nói này kích thích ngàn tầng lửa giận của Tiểu Huệ, cọ một cái liền thiêu đốt đến khóe miệng: "Anh thúi lắm, chẳng lẽ tôi biểu hiện còn không rõ ràng sao?"
Thiên ca khiếp sợ.
Nước miếng của Tiểu Huệ tiếp tục vẩy ra: "Anh cho rằng tôi không biết anh có tiền có phòng có xe à, giả bộ đáng thương vào ở nhà tôi, tôi có đuổi anh ra ngoài sao? Nếu như không phải là bởi vì. . . . . . Anh cho rằng anh có thể ở ư?" Nguyên nhân ăn sống nuốt tươi cô thì cô liền nuốt xuống, có mấy lời không thể dễ dàng mở miệng, bởi vì vừa mở miệng thì không thể thu lại. Mặc dù thân thể Tiểu Huệ cường tráng, nhưng còn không chuẩn bị tâm lý làm xong bị thương.
Thiên ca tiếp tục khiếp sợ: "Anh có thể biết bởi vì sao sao?"
"Không thể."
"Thật rất muốn."
"Muốn cái đầu anh, đi về." Tiểu Huệ xoay người hướng về phía khách sạn đi tới.
"Vậy nếu như anh nói anh yêu em thì sao đây? Có thể đổi nguyên nhân của em được không!" Đôi tay Kỷ Thiên Hàng đặt ở khóe miệng, làm ra bộ dáng máy phóng đại, điên cuồng hét lên.
Nhiều người đi lại xung quanh đều nghiêng đầu nhìn anh, nhìn thanh niên điên cuồng tỏ tình, còn có cô gái dừng ở trước mặt anh ta, nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi, được rồi, đúng là tia lửa.
Chỉ nghe nữ đồng dạng rống lớn: "Nếu như chó má, đừng nói câu chữ mập mờ như vậy, yêu chính là yêu, không có nếu như, không có giả thiết, không có những cái không minh bạch!" Khí phách này, ngược lại so người đàn ông còn “man” hơn.
Chỉ là người đi đường lặng lẽ cười: khoảng cách của hai người chỉ là mười bước, lớn tiếng rống như vậy, là đang đóng phim sao?
Đầu Thiên ca đầy mồ hôi, anh quỳ, thật sự quỳ, hận không thể chuẩn bị một cây roi quất đánh đầu lưỡi của mình, nói như thế nào cũng có lỗi!
Ngửa đầu hướng lên trời: "Giang Tiểu Huệ, em nghe đây, hiện tại anh chính thức thông báo cho em, anh, Kỷ Thiên Hàng, yêu! em! Không biết từ lúc nào bắt đầu, trước mắt cũng không phát hiện lúc nào sẽ kết thúc, nhưng. . . . . ."
Một chữ "Nhưng" còn chưa nói xong, anh chợt bị đẩy ngã, chờ đón chính là một giọng nữ nóng nảy đến không có cách nào dễ dàng tha thứ: "Anh là tên khốn kiếp, biết nói tiếng người không hả, từ nhỏ bắt đầu anh cứ như vậy, trong một câu nói, nửa câu thật nửa câu giả, anh bảo em tin thế nào, em làm sao dám tin. Ngay cả lần đầu tiên đi cùng với anh, đều là em chủ động hỏi, đều là em chủ động quyến rũ anh uống rượu, đẩy ngã anh, em còn nói anh muốn đi theo em. . . . . ."
Thân thể Thiên ca chấn động, anh giống như thật sự phát hiện mình lỗi ở nơi nào.
Tiểu Huệ vẫn còn đánh từng phát từng phát, Thiên ca lại sung sướng một tay kéo thân thể cô, hung hăng chiếm lấy cái miệng gần ngay trước mắt, không cho bất kỳ cơ hội phản kháng, so với nói chuyện, hành động của anh càng thêm có lực. Anh tinh tế hôn, cảm thấy trên làn môi kia còn lưu lại dấu răng của mình, bất giác cười đáp ở trong lòng: ở trên thân một cô gái đánh dấu ấn, đây là một việc rất lãng mạn.
Phía sau bọn họ là đại dương với cảnh tượng hùng vĩ, mặt trời mọc phía Đông không chút nào ẩn núp tản ra ánh sáng, chiếu trên mặt biển, màu vàng lấp lánh, giống như tâm tình phập phồng mà xán lạn giờ khắc này của bọn họ.
Có người đi đường thấy một màn xúc động như vậy, vì vậy “tách tách” một tiếng chụp được. Mà đương sự không biết chuyện, bọn họ sẽ lơ đãng ở dưới tình huống mặt trời mọc lần nữa bắt gặp tỏ tình.
Trở về khách sạn, ở trên xe, Thiên ca nhíu mày cười không ngừng: "Nha đầu, em nói xem tiến độ của chúng ta có phải quá chậm hay không? Nếu như mà anh là người xem cũng sẽ bị ép điên."
Tiểu Huệ liếc về: "Chậm? Ai dám nói, em đánh hắn một trận trước!"
Thiên ca vui vẻ, tiến tới, lén hôn một cái: "Bà xã, em thật bá. . . . . ." Chữ Đạo trước khi ra khỏi miệng, bị đổi thành rồi.". . . . . . Tức." Dĩ nhiên biến chuyển này, còn phải cảm tạ ánh mắt uy lực của Tiểu Huệ.
Trong xe truyền đến tiếng cười phóng đãng, kèm theo chuông điện thoại di động, điện thoại Thiên ca biểu hiện Tiểu Phong Tử điện tới.
Anh nghĩ nhất định là Tiểu Phong Tử hỏi thăm tiến độ, vì vậy hả hê nhận.
Tiểu Huệ liếc mắt một cái, khóe miệng không hoàn toàn kéo cao. Sau đó còn chưa cười lên, lại thấy mặt của Thiên ca trong nháy mắt lạnh xuống.