Khó được một ngày Tiểu Huệ dậy sớm, thời điểm vừa mới ngang qua phòng khách liền bị một đoàn vật mờ ảo không rõ nguồn gốc làm cho bị vấp một cái, cô nhảy một bước dài lui về phía sau, 1 giây trước vẫn còn liều chết dai dẳng nhắm mắt, hai mí cuối cùng cũng mở ra.
Vừa nhìn thấy, trái tim vừa mới nhảy ra ngoài cuối cùng cũng trở về tại chỗ, chỉ là Tiểu Huệ giận dễ sợ, cầm gối ôm lên đập một cái vào vật không rõ nguồn gốc, quát: "Kỷ Thiên Hàng, anh có bệnh à, giường tốt không ngủ lại chạy tới phòng khách dọa người!"
Một cái đầu ngẩng lên từ cái thảm lông, lộ ra vẻ mặt vô tội của Quả Táo Quân lại không thể làm gì: "Nhất định là kiếp trước tôi thiếu nợ hai oan gia các người, cho nên đời này mới bị các người. . . . . ." Cậu ấy không nói được nữa, thở dài một hơi. Nói một chút xem cậu ấy có thể làm sao, giường bị Kỷ đại gia chiếm đoạt, tướng ngủ của anh lại không đẹp, còn đá người lung tung, vì lý do an toàn, Quả Táo Quân chỉ có thể trốn trong phòng khách run rẩy ngủ mà thôi, nhưng chưa nói được hai câu với Chu công, đại tỷ chủ cho thuê nhà lại tới giằng co, cuộc sống này còn không để cho người ta sống rồi!
Sau khi Tiểu Huệ thăm dò ngọn nguồn, phá lên cười, cô đồng tình, ở trên đầu Quả Táo Quân sờ soạng hai cái: "Thân ái, Kỷ đại gia kia rất đức hạnh, cậu tha thứ nhiều vào. Nhưng mà ở cùng với anh ta cũng có chỗ tốt, bạn bè của anh ta có một đống lớn, nếu cậu có chuyện gì thì trực tiếp áp bách anh ta, không cần khách khí."
Chợt Tiểu Huệ cau mày: "Quả Táo Quân, vài ngày rỗi cậu gội đầu rồi, thế nào thành ra bộ dạng như vậy."
Được rồi, trong phòng khách rất an tĩnh truyền đến một tiếng hét thê lương kêu sợ hãi, cả kinh trong giấc mộng khiến Lệ Toa tỉnh, cô dĩ nhiên nghe ra âm thanh kia là của ai, vì vậy trong lòng hoảng hốt, xốc chăn lên, mở cửa ra ngoài. . . . . .
Lệ Toa vừa ra tới nơi liền nhìn thấy một đoàn bóng đen vọt tới, thời điểm bóng đen đi ngang qua bên người cô dừng lại một chút, sau đó Lệ Toa mới nhìn rõ đó là Quả Táo Quân.
Mà chính là đối mắt liếc một cái, Quả Táo Quân lộ ra nét mặt gần như vị thần xui xẻo, ngũ quan quả thật cũng dịch chuyển vị trí, một cái rất thê thảm, cậu ấy cơ hồ là ôm đầu, cuống quít chạy trốn vào phòng vệ sinh, “phịch” một tiếng liền đem cửa đóng lại, rắc rắc một tiếng khóa lại!
Tiểu Huệ nhìn động tác tâm lý kia trong một thời gian, rốt cuộc cũng bộc phát ra tiếng cười: cái gì gọi là kinh điển, đây chính là vậy! Nam đầu bóng rối loạn gặp phải Nữ Hải Quy biến thái ngưỡng mộ trong lòng, một bã ra sàn diễn để cho cậu ấy trong nháy mắt ngũ lôi oanh đỉnh, từ đó trong lòng cũng lưu lại ám ảnh. . . . . .
Kim Lệ Toa nhìn Tiểu Huệ, nghi ngờ không hiểu: sáng sớm, hai người này hát tuồng nào?
Tiểu Huệ chỉ chỉ phòng vệ sinh: "Gần đây cậu ấy đoán chừng sẽ càng y hệt như con chuột chạy tán loạn khắp nơi, bị một mảnh thủy tinh nghiền nát tâm, cần cô tăng cường nhựa cao su tới chữa trị. . . . . ." Nói xong cô liền hướng trong phòng của Quả Táo Quân đi tới, lưu lại Lệ Toa vẫn còn ở tại chỗ thoáng chút đăm chiêu.
Lúc này đang nằm sấp trên giường Quả Táo Quân là một đại lão gia, nói anh là Đại lão gia cũng không có chút nào quá đáng, xem tư thế ngủ bá đạo lại quỷ dị kia: cả người bày ra một chữ "Đại", bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại đem chăn đè ở phía dưới, tồi tệ nhất chính là. . . . . Anh thế nhưng lại dám ngủ trần!
Tiểu Huệ chợt kéo chăn, sau đó hung hăng nhét vào trên người anh.
Thiên ca mông lung hô một tiếng: "Huệ Huệ đừng làm rộn." Vậy mà lúc nói chuyện mắt không mở to, thân thể chỉ hơi hơi hoạt động một chút, tìm được một vị trí thoải mái liền lại ngủ.
Chăn đột nhiên bay qua đầu Tiểu Huệ, đem cả thân thể cô đều lồng vào. . . . . . Trong ổ chăn tối đen, bốn mắt nhìn nhau.
Kỷ Thiên Hàng từ từ mở mắt, mỉm cười nói: "Đã nói em đừng làm rộn, thế nào lại không nghe lời như vậy, hả?"
Cuối cùng một tiếng ừ kia, uyển chuyển uốn lượn ngoằn ngoèo, thẳng hướng trong lòng người chui vào, dòng điện, điện còn làm trái tim nhỏ run lên một cái.
Tiểu Huệ bị chấn động, cho đến vài giây sau mới phản ứng được, vội xốc chăn: "Đại ca, anh giả bộ ngủ!"
Kỷ Thiên Hàng nằm lỳ ở trên giường, vẻ mặt tươi cười: "Anh đã nói với em là anh ngủ thiếp đi sao? Người ngủ sẽ cùng em nói chuyện sao?"
Được rồi, Tiểu Huệ không có ý định cùng người có da mặt dày tranh luận vấn đề này, cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tuyên bố lệnh của chủ cho thuê nhà: "Anh mau chóng mặc quần áo tử tế, không biết trong phòng còn có hai cô gái sao? Sau khi mặc quần áo tử tế thì dọn dẹp phòng, nơi này phải dọn đi, anh ở bên kia, Quả Táo sẽ chuyển vào. Tốc độ!"
Trước khi xoay qua chỗ khác, Tiểu Huệ lại liếc người kia một cái, chậc chậc có tiếng: "Quả nhiên còn là CK."
Kỷ Thiên Hàng bỗng chốc đứng lên, tiến tới bên cạnh Tiểu Huệ, nhỏ giọng nói: "Còn nhớ rõ thói quen mặc quần lót nhãn hiệu này của anh à, thật sự là phụ nữ có đức hạnh."
Thời điểm anh gần sát, trẻ tuổi cường tráng khiến thân thể Tiểu Huệ có một dòng điện, được rồi, cô chính là không kháng cự được vóc người hoàn mỹ của người đàn ông. Cuối cùng giữa lý trí và tình cảm mãnh liệt đối chọi, Tiểu Huệ vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, mở miệng: "Đa tạ khích lệ, chỉ là trước khi anh ra ngoài, mong mang đồ trở về chỗ cũ."
Trước lúc cô ra cửa, sau lưng truyền đến tiếng cười, khi Tiểu Huệ nghe được tiếng cười kia, đó rõ rành rành chính là cười nhạo, lãng tử phong lưu nào đó đùa giỡn sắc nữ sau đó tâm lý bị gãy!
Sắc nữ âm thầm cắn răng: oan gia, cười cái gì mà cười, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân!
Hôm nay, lần đầu tiên bốn người ngay ngắn ngồi chung một chỗ ăn điểm tâm, chuyện này đương nhiên còn phải cảm tạ Tiểu Phong Tử sắp tới. Không khí trên bàn ăn giống như là một món thập cẩm, cái gì lộn xộn đều có, từng đôi từng đôi trêu cợt trêu chọc lẫn nhau, nhưng nói tóm lại vẫn đạt tới một trạng thái cân bằng hoàn mỹ.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Tiểu Huệ vui vẻ chạy tới mở cửa, em trai ngốc của cô đến rồi!
Sữa tươi trong miệng Kỷ Thiên Hàng thiếu chút nữa phun ra: Tiểu Huệ vừa mới rồi là sôi nổi đi? Mà thời điểm anh vẫn còn giật mình liền nghe đến một thanh âm để cho anh càng thêm khiếp sợ, vừa nghe đến đây, anh lập tức ném bữa ăn sáng trong tay xuống, vội hướng về phía phòng trăm mét chạy nước rút. . . . . .
"Kỷ Thiên Hàng ——" Một giọng nữ bén nhọn khí thế mười phần rống lên, chính một tiếng này thiếu chút nữa lật ngược phòng ốc của Tiểu Huệ.
Kỷ Thiên Hàng bởi vì một cước trật chân té từ ghế dựa, vì vậy một người một ghế dựa khoảng cách không tới một giây trước sau đều vận động rơi xuống. . . . . .
Tiểu Huệ, Tiểu Phong Tử, Quả Táo, Lệ Toa, còn có Tiểu Tiết đi theo Tiểu Phong Tử đến, cũng là Tiểu Tiết vừa mới phát ra tiếng kêu, mấy người này đều ở tại chỗ sửng sốt một chút, sau đó cùng nhau cười thật to.
Tiểu Tiết trước một bước xông tới, đỡ Kỷ Thiên Hàng, đắc ý hả hê nói: "Anh quả nhiên là ở chỗ Lọ Lem, haizz, Tôn hầu tử sao có thể chạy thoát được lòng bàn tay của phật Như Lai chứ!"
Tiểu Phong Tử không chỉ giật mình một chút, cậu còn lăng lăng, chưa có phản ứng kịp: "Cô biết đại ca tôi? Cũng biết chị gái tôi?"
Tiểu Tiết đối với cậu ấy cười rực rỡ một tiếng: "Quên nói cho cậu biết, tôi là bạn học của chị cậu. Em trai nhỏ, đa tạ em đã dẫn chị tới."
Tiểu Huệ thật muốn đi gặp trở ngại, kết quả là như thế nào cẩu huyết ngoài ý muốn mới có thể tạo nên hỗn loạn trước mắt chứ: Tiểu Tiết gặp được Tiểu Phong Tử? Cô ấy lợi dụng Tiểu Phong Tử tìm được nhà cô? Mà Tiểu Phong Tử thậm chí bị người ta bán vẫn không biết? Cuối cùng nặng nề cảm khái cũng nói một câu: ông trời ơi. . . . . .
Mà giờ phút này lông mày Tiểu Phong Tử nhíu lại một chỗ: "Cô là cô gái vô sỉ, cái gì mà không có nhà để về cái gì mà không liên lạc được với người thân, đều là gạt tôi sao?"
Khóe miệng Tiểu Tiết giương lên: "Hắc hắc, cái đó không tính là lừa gạt cậu, tôi thật sự không liên lạc được với Lọ Lem, cũng thật sự chưa tìm được phòng ốc, cho nên nghe được cậu gọi điện thoại nói là Lọ Lem tôi chỉ muốn đánh cuộc một keo, không ngờ thật đúng là trùng hợp như thế, hai ta trong miệng Lọ Lem chính là một người. . . . . ."
Mặc dù Tiểu Phong Tử rất tức giận, nhưng nghe đến những lời này, hình như tốt một chút: dù sao cô gái này không phải cố ý muốn gạt mình, lại nói cô ấy cũng không phải là vừa bắt đầu liền nhận biết mình, mà là sau khi nghe lén điện thoại mới nhận ra . . . . . .
Nhưng, Tiểu Huệ lại hộc máu, thì ra một tước hiệu Lọ Lem đã bán đứng cô! Nghiệp chướng mà!
Thời điểm hỗn loạn tưng bừng, Kỷ Thiên Hàng muốn tìm cơ hội chạy đi, kết quả tay của anh bị Tiểu Tiết mạnh mẽ khoác lấy, chỉ nghe Tiểu Tiết nói: "Kỷ đại ca, anh đừng mơ tưởng chạy trốn, em đây bay bao xa tới tìm anh, anh liền có thể thương xót cho em chút đi." Nói qua, đôi mắt thế nhưng đẫm lệ nhẹ nhàng làm bừa mà đến.
Nhìn Tiểu Tiết ở trên người Kỷ Thiên Hàng nũng nịu, trên người Tiểu Huệ nổi da gà lên: "Kỷ đại gia, anh mang gián điệp Tiết đi ra ngoài giải quyết vấn đề riêng đi."
Quả Táo nhếch miệng cười: đây là mấy góc tư tình yêu?
Lệ Toa gặm hết bánh bao, hỏi cậu ấy: "Sắp chín giờ, anh không đi làm sao?"
Quả Táo vừa nhìn đồng hồ đeo tay: nguy rồi, chín giờ bắt đầu làm việc, không còn kịp rồi, không còn kịp rồi. . . . . .
Lệ Toa bình tĩnh nắm chìa khóa xe lên, nói: "Đi thôi, em đưa anh đi."
Lời vừa nói ra lại làm Quả Táo Quân luống cuống.
Lệ Toa cùng bọn Tiểu Huệ chào hỏi liền đi làm, Quả Táo Quân cũng không thể tránh được theo sát đi ra ngoài, vừa vò đầu bứt tai tìm cách làm thế nào để cự tuyệt Lệ Toa.
Kỷ Thiên Hàng thở dài một cái, đành phải lôi kéo Tiểu Tiết đi ra cửa, đồng thời một cái tay che miệng Tiểu Tiết, trong ánh mắt rõ rành rành là uy hiếp.
Trong nhà chỉ còn lại hai chị em, Tiểu Phong Tử nhìn bà chị một cái, lúc này bà chị chính trực ngoắc ngoắc tới trước cửa, ánh mắt kia. . . . . . Quả thật giống như người khác thiếu cô ba trăm lượng bạc vậy, hận không thể tại chỗ đuổi theo đòi nợ.
Tiểu Phong Tử sờ lỗ mũi một cái, vẻ mặt rất vô tội: "Em cũng không biết cô ấy sẽ gian trá như vậy."
Tiểu Huệ thở dài: "Đây đều là vận mệnh, nên tới trốn cũng không được. Được rồi, em theo chị đi vào sửa sang lại gian phòng thôi. Đúng rồi, em trở về thì muốn ở bao lâu?"
Lúc hai chị em nói việc nhà, trong hành lang ngoài cửa yên lặng, Kỷ Thiên Hàng lại tức giận: "Cô thật sự đem mình làm FBI rồi hả?"
Tiểu Tiết hai tay dang ra: "Em cũng hết cách rồi, viện trưởng nói em đây không thể bắt anh đem về, ông ấy vẫn kéo không để cho em đi kỳ thực tập. Kỷ đại ca, Kỷ đại gia. . . . . . Xin anh thương xót, cùng em trở về đi."
Kỷ Thiên Hàng hất tay của cô ra: "Tôi không phải nói qua với các người rồi à, qua lần này tôi liền về, gấp làm gì!"
Tiểu Tiết khinh bỉ: "Thôi đi, uy tín của anh đã sớm mất. Mệt anh nhất vẫn là đại lão gia nhỉ, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu phẫu, liền đem anh sợ tới mức lâm trận bỏ chạy."
Lần này Kỷ Thiên Hàng thật sự nổi giận: "Mẹ kiếp, đừng dùng phép khích tướng với tôi, dao găm của các người động ở trên người tôi, cắt thịt heo lào sao biết heo cũng khổ sở chứ!"
Tiểu Tiết sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười lên: đại ca Kỷ Thiên Hàng tự nhận là đợi làm thịt heo sao? Xì, so sánh này thật là hình tượng!