Hàn Y Trân một mình bay đến Tiên giới, lần theo mùi hương mà lần trước vô tình ngửi thấy. Cô đến địa phận cảnh mộng vườn tiên của Bách Hoa
Vẫn như lần trước, thân thể người phàm của cô đặt chân lên đất ở đây không bị rơi xuống, linh lực ở mọi nơi tụ lại lót dưới mỗi bước đi của cô
Y Trân lướt mắt qua một lượt khu vườn, trăm hoa đua nở thi nhau khoe sắc, hương thơm ngút trời
Bỗng trước mặt cô Bách Hoa tiên tử nhảy ra, ả xuất hiện có vô vàn cánh hoa vây quanh, nhẹ nhàng tha thướt
" Lại là cô? " - Bách Hoa cất giọng, không còn ngang tàng hống hách như lần đầu gặp mặt Y Trân
Hàn Y Trân lấy làm lạ, cũng chẳng giữ thái độ thất lễ như trước
" Tiểu nữ bái kiến Bách Hoa tiên tử "
Hàn Y Trân đưa tay hành lễ, đầu gối hạ xuống
Bách Hoa nhìn cô nhóc từ trên xuống dưới, cảm thán nữ nhi này rất có khí chất
" Hừm, đứng dậy đi
Cô một mình đến đây tìm ta, không sợ ta rạch tay cô như lần trước à "
Y Trân đứng dậy, nhìn Bách Hoa coi bộ dạng khiêu khích
" Chẳng phải vết thương đó cũng lành ngay tức khắc sao? Bách Hoa cô muốn rạch bao nhiêu cũng được
Ta đến đây vẫn một lòng muốn xin Bách Hoa tiên tử có thể rộng lòng tặng lại can khương ngàn năm "
Tiên tử mỉm cười, nữ nhi này vậy mà vì một củ gừng của ả mà có thể nhẫn nhịn nhượng bộ. Càng lúc càng thấy thật thích tính cách của Hàn Y Trân
" Được, nếu cô đã có lòng thì ta sẽ toại ý cho cô "
Bách Hoa biến ra củ can khương duy nhất mà ả cực khổ lắm mới trồng ra được đưa ra trước mặt Y Trân, khỏi nói cũng biết cô mừng rỡ thế nào
" Tạ Bách Hoa tiên tử "
" Ế...khoang đã, ta có nói là cho không cô đâu? "
" Chứ...chứ cô muốn ta làm gì mới cho ta "
" Nói cho ta biết, cô dùng nó để làm gì "
Y Trân khựng lại, lòng cô nhớ lại lời vị tỷ tỷ tình thâm của mình tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện Linh Bảo đại pháp sư muốn hạ thế
" Ta đã nói là dùng để cứu người
Bách Hoa tiên tử cô không cần phải lo
Lần trước nghe cô nói cô dùng máu để nuôi dưỡng can khương ta rất bái phục, nếu ta là cô cũng thấy tiếc
Hay là vầy đi, ta sẽ ở lại đây dùng máu của ta để nuôi lại gốc rễ cho cô "
Y Trân thoáng nhìn qua sắc mặt Bách Hoa thấy cô ta đôi phần hứng thú
Bách Hoa mỉm cười " Ta không cần máu của cô, nhưng nếu cô đã có lòng thì mỗi tuần trăng khuyết, cô hãy đến Bách Hoa cung của ta "
" Để làm gì? "
" Ta nhìn thấy ở cô phát ra một loại thanh khí rất có ích cho hồ sen của ta
Nếu để cô ở Bách Hoa cung ngày ngày truyền phép thuật có khi sẽ giúp tịnh đế liên của ta hồi sinh "
" Tịnh đế liên? Là loài sen cao quý sinh ra đã có linh tính sao? " - Y Trân đã từng được nghe đến loài hoa lạ này, một cành nhưng lại có hai nụ sen trên cùng đài mọc ra. Khi nở tỏa ra mùi hương hấp dẫn vạn vật, đây cũng là loài hoa dùng để hóa thân cho các linh tử bên cạnh Nữ Oa nương nương
" Rất hiểu biết, Y Trân cô xem ra cũng không phải là còn nhỏ vô tri "
" Chỉ cần ta truyền linh khí cho hồ sen của cô thì ta có thể mang can khương đi có đúng không?
Được rồi ta đồng ý với tiên tử "
Bách Hoa nhếch môi, trên tay biến ra can khương ngàn năm diệu khí lan tỏa
" Đây là thứ cô cần
Ế! Nhưng làm sao ta biết cô có giữ lời hay không? Chi bằng "
" Sao chứ? "
Hàn Y Trân cảm thấy khó hiểu, báu vật trước mắt sắp lấy được, chẳng lẽ Bách Hoa tiên tử này lại đổi ý
Bách Hoa đột nhiên siết chặt tay lại làm can khương bên trong cũng nát ra
" Cô! " - Y Trân không tin vào mắt mình, tâm ý của cô bấy lâu vậy mà ả ta lại...
Bách Hoa mặt không biến sắc nhìn Y Trân như thể chẳng có gì xảy ra. Phong thái của ả lúc này lại càng làm Y Trân mất kiên nhẫn, a đầu này đã rất mong đợi
Quá đáng lắm rồi, Y Trân không nhịn được nữa, cô nghĩ đến sư phụ liền bật khóc lòng không khỏi tự trách
" Sư phụ, Trân nhi làm người thất vọng rồi. Cô ta không cho Trân nhi, con không có cách nào giúp người "
Trong cơn uất ức Y Trân vô tình nhắc đến Linh Bảo Đại Pháp Sư, để lộ bí mật mà Dương Hiển căn dặn không được tiết lộ. Lời này của Y Trân đều được Bách Hoa thu lại
Bách Hoa phất tay, từng mảnh tiên thảo lần lượt hóa thành tinh tú lấp lánh rơi xuống đất, Y Trân nhìn theo tiếc nuối. Cô đưa tay với lấy nhưng chúng rất nhanh hòa vào đất
" Ta biết ngay Bách Hoa cô...không tốt lành gì, nhưng ta vẫn chọn tin cô. Ta đúng là khờ mà...cô đúng là như lời Na Tra đã nói "
Y Trân nấc nghẹn, nếu là cô ngày thường sẽ tỷ thí với ả một phen nhưng lần này là cô trốn lên Tiên Giới. Bách Hoa này mà lẻo mép với Khương Tử Nha thì cô sẽ bị khiển trách
" Cái tên Na Tra đó đã nói gì? Hả? "
" Cô là người mấy ngàn năm trước một mực theo đuổi Nghĩa Phụ ta, còn mặt dày muốn gã cho Nghĩa Phụ dù biết người đã có gia thất
Còn nữa, Bách Hoa cô không tốt đẹp gì nghe theo lời bọn người Thân Công Báo muốn Na Tra chính tay giết cha mình "
Bách Hoa một phen hổ thẹn, không biết chối đường nào. Quả thật năm đó ả không khỏi ngưỡng mộ khí chất tiêu sái hiếm gặp của Khương Tử Nha. Cũng là ả thẹn quá hóa giận nghe theo lời xằng bậy
" Ta...thật ra ta
Thật là, cô cũng đừng nghĩ ta như vậy. Ta và Khương Tử Nha không có kết quả, đã sớm buông bỏ rồi. Sự tình năm đó là ta không đúng, sư phụ của ta cũng đã trách phạt không cho ta rời khỏi hoa viên này "
Y Trân mím môi
" Như vậy thì đã sao, cô vẫn là không có thiện chí cứu người "
Phải rồi, Hàn Y Trân vừa rồi có nhắc đến Linh Bảo Đại Pháp Sư nhưng rõ ràng Bách Hoa cô vừa gặp ông ta cách đây không lâu, nhìn qua thì ông chẳng có dấu hiệu bị thương cần dùng đến can khương ngàn năm của cô
" Y Trân cô nói muốn lấy can khương giúp sư phụ cô? "
" Ơ..." - Y Trân giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, ánh mắt lúng túng
Đương lúc không biết sẽ hành xử thế nào, Hàn Y Trân nhìn thấy phía sau lưng Bách Hoa, nơi một cánh cửa được tạo bằng tiên thuật đang bay ra nhiều trọc khí chừng rằng Dưỡng Hoa Cung xảy ra biến động
Dưỡng Hoa Cung là nơi Bách Hoa tạo ra những giống hoa mới cũng như tái tạo lại những cành hoa đã héo đi. Trong Dưỡng Hoa Cung có một hồ sen đặt chính giữa trước điện là nơi tích tụ nhiều linh hoa khí tức
Y Trân chỉ ở phía sau Bách Hoa, cả hai nhìn theo tia sáng đang không ngừng lóe lên, trên mặt đất vườn tiên rung chuyển dữ dội, Tiên Tử vội vàng bay vào Dưỡng Hoa Cung. Y Trân thấy thế cũng không thể bỏ mặc Bách Hoa, đành lo chuyện bao đồng bay ngay theo sau
" Bách Hoa Tiên Tử! Cô ta một mình vào đó như vậy có ổn không chứ
Ể khó hiểu thật đó, trên trời mà cũng xảy ra động thổ...ay không nghĩ nhiều được như vậy, ta phải vào xem cô ta có làm sao không
Ờ...bay qua kết giới đó là được chứ gì? Thôi được, Bách Hoa Tiên Tử! Đợi ta "
Y Trân bay qua cánh cổng hình bán nguyệt, lúc cô xuyên qua kết giới thì đã là một không gian khác
Nơi này không hề có chút không khí một vườn hoa, nó u ám và bị bao phủ bởi trọc khí. Y Trân kêu lớn gọi Bách Hoa cũng không nghe ai hồi đáp
" Bách Hoa Tiên Tử! Cô đâu rồi, Tiên Tử
Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Sao lại có động thổ, đây là nơi nào, Tiên Tử "
Đáp lại lời của Y Trân chỉ có luồng gió dữ dội từng đợt ập đến như muốn xé rách da mặt khiến cô suýt nữa bị nó quật ngã. Chúng như có linh tính cứ nhắm vào Y Trân mà lao tới muốn đẩy cô ra
" Gió yêu cỏn con cũng dám cản đường ta? Xem ra lũ các ngươi không biết ta là ai rồi
Được, Thiên Phong Vũ! "
Hàn Y Trân tay biến ra quạt Thiên Phong Vũ, hất tung lên cao. Quạt vừa mở đã thâu hết tất cả gió yêu vào trong. Y Trân từ khi được quạt thượng cổ chọn, cô đã luyện thành thể phong, cũng coi như là chủ nhân nắm giữ ngọn gió trời từ hơi thở Bàn Cổ. Có ngọn gió nào không khuất phục tiểu nha đầu này đều sẽ bị thu vào Thiên Phong Vũ làm tăng công lực cho pháp bảo cô
" Thu! " - Y Trân hạ lệnh, quạt Thiên Phong Vũ xếp lại dần dần thu nhỏ bay vào tay cô
Đoạn nghe tiếng Bách Hoa, cô vội vàng chạy đến. Gió ngừng thổi, khung cảnh mở ra trước mắt Y Trân là một đại điện tráng lệ bị trọc khí bao bọc. Những mảng màu đen loang lổ bay xung quanh, bầu trời xám xịt
A một tiếng, đó là giọng của Bách Hoa kèm theo đó là nguồn linh lực toả ra mạnh mẽ, cô ta đang thi triển thuật pháp. Y Trân cuối cùng cũng tìm thấy người lập tức chạy đến
" Bách Hoa tiên tử! " - Trước mắt Y Trân là một cái hồ lớn, mặt nước bị làm cho khuấy động. Giữa hồ xuất hiện xoáy nước lớn nơi trọc khí không ngừng trào ra, Bách Hoa kia đương dùng phép thuật kiềm hãm không cho trọc khí phát tán
Tình hình có vẻ bất khả thi tiên thuật cô ta đương bị trọc khí áp đảo. Không kịp để cho Bách Hoa nhận ra sự có mặt của cô, Y Trân liền thi triển phép thuật giúp cô ta. Luồng khí màu xanh ngọc của Y Trân làm cho Bách Hoa ngạc nhiên, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi, đôi mài đanh lại
" Hàn Y Trân cô làm gì ở đây, nguy hiểm lắm "
" Chỉ trách ta lo chuyện bao đồng thôi, nơi này tại sao lại thành ra như vậy "
Bách Hoa nhìn Y Trân thầm nghĩ nha đầu này cũng thật là tốt, lúc cô ta quay đầu lại thì trọc khí vậy mà bị Y Trân khống chế. Đoạn Bách Hoa khó nhọc nói
" Là do không có Tịnh Đế Liên trấn giữ, không còn linh vật thanh lọc nên nơi này mới thường xuyên bị trọc khí xâm nhập "
Thấy Y Trân toát ra một khí chất đặc biệt, Bách Hoa rũ mắt, hàng mi mảnh che đi đôi phần cặp mắt lung linh, cô ta lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Tiên tử muốn thử một lần, cũng như cược hết vào tiểu nha đầu này. Nếu sự việc thành thì mai này đại điện có người trông giữ, việc bại thì chỉ đành hiến tu vi trấn trọc khí
" Y Trân! " - Bách Hoa đột nhiên gọi lớn làm Y Trân theo đó mà mất tập trung đưa mắt nhìn Tiên tử đang đứng cạnh
Ngay lúc chưa hiểu chuyện gì, Bách Hoa đưa tay chạm vào ấn đường của Y Trân, lập tức mắt cô nhắm nghiền toàn thân chao đảo. Bách Hoa một tay thi triển phép thuật, tay còn lại tạo ra một vòng phép khác bao lấy Y Trân, nhấc bỗng cô bay lên. Thân thể cô vừa bay đến mặt hồ, mọi linh khí dưới đáy đều được cô hút vào. Bách Hoa đưa Y Trân đặt lên đế sen giữa hồ, cô lập tức mở mắt, như thể vừa được thức tỉnh. Nơi giữa ấn đường Y Trân xuất hiện một ấn ký hình đóa sen, cánh hoa xòe ra màu vàng kim sáng chói
Ngón tay thon thả thoăn thoắt tạo hình cánh sen đặt trước ngực, nơi cô ngồi linh phách hoa sen ẩn hiện, mọi đóa hoa trong đầm đều hướng về cô mà đóng mở. Ầm một cái, một cỗ sức mạnh lớn được phóng tích khiến Bách Hoa cũng phải té văng ra sau. Bao phủ khắp đại điện bằng tinh khí thanh khiết của loài hoa cao quý, Hàn thị dùng tay nhỏ mở ra một vòng lớn, mọi khí bẩn đều được hút vào giữa ấn đường, gột rửa tất cả trả lại cho Bách Hoa vườn tiên tao nhã vốn có
Tiên thuật tiêu biến, cô ngất đi ngay sau đó. Bách Hoa lập tức bay đến đỡ lấy Y Trân, thoáng thấy đường nét quen thuộc
" Không ngờ đóa Tịnh Đế liên năm xưa trải qua muôn kiếp cũng đã hóa thành nhân dạng "
Bách Hoa khẽ vuốt đuôi lông mày của Hàn Y Trân thầm cảm thán
" Được rồi, tạm thời che giấu giúp cô! Nhớ lấy lời ta, đợi khi cô trở lại nhân gian hãy tìm cách mang Na Tra đến đây, đứa trẻ đó có gắng sức cũng chỉ thêm mấy trăm năm nữa sẽ thật sự sức cùng lực kiệt đó "
Bách Hoa quơ tay, ấn ký hình hoa sen giữa trán Y Trân biến mất, Tiên tử hài lòng mỉm cười, thân thể Y Trân được đưa xuống trần gian
Quá khứ
Năm đó nhà Thương khí số sắp tận, Nữ Oa nương nương cho Linh Châu Tử ở cạnh mình hạ phàm phò trợ Chu Vương, trước đó đã có một bánh xe số phận vô tình được khơi dậy
Linh Châu Tử dưới hình dạng một viên đá sáng bay khắp Miếu Nữ Oa. Bản thân viên đá này còn có một muội muội ngày ngày tiêu dao náo động. Linh Đồng Tử cũng là một viên đá nhỏ ham chơi, luôn rong ruổi theo Linh Châu Tử gây ra không biết bao nhiêu rắc rối. Lần đó đi lạc vào vườn tiên Bách Hoa, thế nào mà bay vào cấm địa của Dưỡng Hoa điện
Thỏa sức thưởng hoa, hai huynh muội bọn chúng bay đi bay lại mỗi bụi ngửi một cái rồi bay qua bụi khác. Cứ mải miết như thế, Linh Châu Linh Đồng cũng thấm mệt tùy tiện tìm một chỗ êm ái. Linh Châu Tử bay lên cây ăn quả gần đó, nằm gọn trong chồi non đang e ấp lấy trái ngọt
Linh Đồng bay một vòng cũng không tìm được chỗ nào ưng ý, cứ lơ lửng mãi ở giữa đại điện. Nó nhìn xung quanh, ánh nhìn dừng lại ở giữa hồ nước lớn nơi có một đóa hoa sen vàng toát ra linh lực ngút trời. Liền thân dưới lại có thêm một đế sen khác, một đóa sen hai đế hai nụ làm Linh Đồng thích thú
Nó quyết định sẽ nằm vào đó đánh một giấc, đúng vào thời khắc cánh hoa hé mở nó đã lách người bay vào. Hương thơm dễ chịu xộc vào chóp mũi khiến nó đi vào giấc ngủ ngay khi đặt lưng xuống. Bỗng lời hiệu triệu của Nữ Oa nương nương làm Linh Châu Tử giật mình tỉnh dậy, nó vội vàng tìm kiếm muội muội. Nhìn mãi không thấy Linh Châu nghĩ tiểu muội đã về trước, nó đành một mình bay về. Bị gọi về gấp gáp như vậy hóa ra là đã đến lúc để hạ phàm, Linh Châu chưa kịp nói lời tạm biệt muội muội đã phải chuyển thế
Mặt khác ở vườn Bách Hoa, Linh Đồng vẫn còn say giấc. Khi đó Bách Hoa Tiên tử cũng đã bước vào Dưỡng Hoa điện, đã đến giờ tụ linh cho Tịnh Đế Liên. Cô ta sẽ dùng pháp thuật đưa linh khí vào nhụy hoa, điều này sẽ làm cho hoa càng thêm lấp lánh. Có điều khi tụ linh, cánh hoa sẽ khép lại không thể mở ra
Linh Đồng ngủ say không hay biết, vô tình đã trở thành bữa ăn cho một trong hai nụ hoa. Bách Hoa không hay biết, cứ vậy mà rời khỏi điện, đến khi tỉnh lại đã không thể thoát ra. Linh Đồng Tử ra sức gọi ca ca nhưng không nghe hồi đáp, nó hoảng sợ bay loạng choạng, dùng thân đập liên hồi vào thành cánh sen cuối cùng lại chẳng thể lay động dù chỉ một chút. Người duy nhất nhớ đến sự tồn tại của nó cũng đã chuyển thế, Miếu Nữ Oa nhiều đệ tử như vậy, thiếu một Linh Đồng cũng chẳng ai nhận ra, chỉ có Nữ Oa nương nương đã đoán trước được số kiếp nên đã để Linh Đồng lại cho vườn tiên
Nó cứ ở đó, ở rất lâu, lâu đến nỗi linh phách bị hoa nuốt chửng hòa vào làm một với Tịnh Đế Liên. Và vì có linh lực của đá Linh Đồng Tử, đóa sen Tịnh Đế bình thường chuyển sang toàn thân hóa vàng, cao quý càng thêm cao quý, là loài hiếm có trên đời. Cũng từ đó duyên kiếp được sắp đặt, Khương Tử Nha đến xin hoa sen vàng để hóa thân cứu Na Tra cũng chính là Linh Châu Tử chuyển thế. Vì cứu ca ca, Linh Đồng đã hi sinh tách lìa hai đế và mất năng lực hóa vàng, chỉ chừa lại đóa sen vàng để cứu Na Tra. Bách Hoa năm đó cũng lấy làm tiếc vì đã không trông coi Tịnh Đế cho tốt để nó biến thành đóa hoa đơn lẻ bình thường
Vì đánh mất năng lực hóa vàng, bản thân Linh Đồng cũng bị khô héo và chết trong lúc đang ra sức thanh lọc trọc khí, nhưng vì thân mang tiên tịch không dễ hồn bay phách tán, nó được chuyển sinh xuống trần gian chờ ngày được trở về Thần giới. Cũng chính là chuyển thế của Hàn Y Trân có thiên chất tu tiên bất phàm
Trên đường chuyển thế, nó vô tình hấp thụ mảnh hồn của Mã Chiêu Đệ cũng đang luân hồi từ đó dung mạo cũng dựa vào đó mà hóa thành. Sau khi chuyển thế được Linh Bảo Đại pháp sư nhận nuôi, lại được trao tặng Tam Châu chứa đựng phách của Mã thị. Nghiệp, duyên tất cả đều cả được sắp đặt
Khương phủ
Hàn Y Trân được đưa về Khương phủ, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trong phòng, đầu đau nhức khó chịu cô khó khăn lê mình ngồi dậy. Tiềm thức cô xuất hiện một giọng nói, căn dặn cô phải cùng Na Tra lên Tiên giới lần nữa. Y Trân nhắm mắt, lắc nhẹ đầu
Cảm nhận được thứ gì đó trong tay, cô chầm chậm mở mắt, mở lòng bàn tay ra đó là can khương mà cô đang cần tìm. Y Trân nắm chặt lại, cất đi tiên thảo, lòng suy nghĩ gì đó. Cô ngồi thẳng dậy, chân khép bằng tư thế luyện công. Cô muốn thử điều khí, vừa vận công từ đan điền đã đưa đến luồng khí kì lạ dẫn ra toàn thân, nó làm cô dễ chịu và có cảm giác công lực đã tăng lên so với trước kia. Vừa hồi phục, khí chất đã trở lại sắc mặt Y Trân cũng hồng hào hơn thì đã nghe tiếng Võ Cát gọi
Hắn nói Nghĩa phụ Khương Tử Nha có việc nhờ muốn cô thay y phục cho Triệu Di tỷ tỷ. Cô không kể bất kỳ chuyện gì ở Tiên giới cho Khương Tử Nha, chỉ ân cần chăm sóc Triệu Di đang ngất xỉu