Phục Hoa muốn đẩy cậu ra, lại không đẩy được, ngược lại còn bị cây gậy trong cơ thể kia cắm đến đứt quãng: "Không...... Không được...... Ăn...... Đây là...... Sữa cho con...... Ô......"
"Anh em không ăn à?" Hạng Huân càng ra sức uống.
"Ô ô......"
Hạng Huân buông tha núm vυ", cùng cô hôn môi.
Một bàn tay vòng ra phía trước, khảy lên âm đế sưng to.
Phục Hoa bị cắm đến mức rêи ɾỉ dồn dập, toàn bộ âm thanh bị Hạng Huân nuốt vào bụng. Cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể phát ra những âm thanh da^ʍ đãиɠ như vậy, đặc biệt là khi Hạng Huân điên cuồng làm cô.
Cô duỗi tay đẩy cậu, muốn che lại miệng mình. Hạng Huân có lẽ đã nhìn ra, cậu cười nhẹ nắm lấy hai cánh tay cô áp lên đỉnh đầu, một tay giữ chặt eo nhỏ, mạnh mẽ tiến vào.
Phục Hoa dựa vào tường run rẩy hét lên: "Chậm một chút...... Không được...... A a a...... Hạng Huân...... Chậm một chút......"
Nước mắt Phục Hoa tuôn như mưa, Hạng Huân phía sau lại hoàn toàn không làm như cô mong muốn, hô hấp nóng rực phả lên sống lưng, nụ hôn cũng theo đó mà rơi xuống.
Cậu lật người Phục Hoa lại, hai mắt cô trợn trắng tiêu cự, cơ thể còn đang run lên nhè nhẹ. Hạng Huân khẽ cười một tiếng, sau đó hôn cô.
"Chị dâu."
"Thoải mái không?"
Phục Hoa thở phì phò, không biết có nghe thấy không, cả người như hoá thành vũng nước trượt xuống sàn nhà.
Hạng Huân ôm lấy cô, treo một chân Phục Hoa lên khuỷu tay mình, lại lần nữa nắm gốc rễ tiến vào.
dươиɠ ѵậŧ đỏ bừng ra vào mang theo một ít bọt mép nơi ŧıểυ huyệt, đồng thời phát ra âm thanh bạch bạch sắc tình.
Phục Hoa bị ȶᏂασ vài cái, thoải maia tới mức vừa rơi nước mắt vừa rên, dâm thủy phía dưới cũng tràn lan. Hạng Huân nắm hai cánh mông trước mặt, một bên cúi đầu vân vê nhũ thịt, một bên mạnh mẽ khai phá ŧıểυ huyệt.
Thân thể Phục Hoa run rẩy năm sáu cái, cả người xụi lơ dựa vào tường, Hạng Huân duỗi tay kéo người vào lòng, cậu bật vòi hoa sen giúp cô rửa sạch cơ thể, tắm xong thì cầm khăn tắm phủ lên người cô, sau đó ôm cô ra khỏi phòng.
Đứa bé vẫn đang ngủ, Hạng Huân thả Phục Hoa xuống giường, cậu sờ bàn tay nhỏ trước mặt, rồi mới cúi đầu hôn Phục Hoa.
Cô có chút mệt liền nhắm hai mắt ngủ, bị cậu hôn một cái, đôi mắt ấy lại mở ra.
"Chị ngủ một lát đi." Giọng Hạng Huân có chút khàn khàn.
"Em đi đâu vậy?" Cô vô thức giữ lấy cánh tay đối phương.
Hạng Huân cười nhẹ, nụ cười này so với bình thường càng thêm xán lạn.
"Em không đi." Cậu cúi người ôm cô, giọng nói có chút trịnh trọng không dễ phát hiện, "Về sau sẽ không đi nữa."