Lúc Hạng Chấn ôm Phục Hoa ra ngoài cũng đã là 6 giờ tối.
Hạng Huân đứng trong bếp nấu hoành thánh, tất cả đều do Phục Hoa gói vào ban ngày rồi đem đi cấp đông, tổng cộng có mười mấy túi, chính là để cho hai anh em này có đồ ăn khuya.
Hạng Chấn dỗ dành Phục Hoa, bảo cô ăn thêm một chút. Phục Hoa mệt đến không chịu được, nhất quyết muốn nằm nghỉ ngơi thêm nửa giờ. Vì vậy Hạng Chấn đành đưa người về phòng.
Đến khi anh trở lại, Hạng Huân đã ăn xong, thậm chí còn không nấu cho anh.
Hạng Chấn tự mình cầm chén nấu một phần. Hoành thánh vừa nấu xong, nóng hổi. Hạng Chấn đứng dậy rót cho mình một cốc nước, uống vào hai ngụm mới bắt đầu lấy muỗng xúc ăn.
Hôm trước anh nghe ba mẹ nói mới biết Hạng Huân được cử đi làm học sinh trao đổi bên Mỹ.
Anh vốn còn tưởng cậu chỉ làm học sinh trao đổi giữa mấy trường đại học trong nước, không có gì ghê gớm, còn không phải chỉ là một năm thôi sao, chẳng mấy chốc sẽ hết một năm.
Kết quả cậu lại đi nước ngoài, hơn nữa nếu thật sự ra nước ngoài hẳn một năm, vậy thì sẽ là một năm không về nhà, không thấy mặt, không thể trò chuyện hàng ngày, điện thoại cũng khó mà gọi thông, chỉ còn cách gọi video. Mà anh cũng không thể rảnh rỗi tới mức mỗi ngày đều gọi video chỉ để nói chuyện phiếm, cùng lắm sẽ hỏi thăm vài câu qua WeChat mà thôi.
Hạng Chấn ăn được một nửa, bỗng đứng dậy đi tới túi đồ của mình ở cửa, lấy ra một cái tai nghe đưa cho Hạng Huân: "Hôm trước tao đi cùng ông chủ đi mua đồ điện tử, tao cũng không hiểu biết lắm về mấy thứ này. Tao thấy nó giống với cái mày hay dùng trước đây nên mua."
Trước đây từng có một khoảng thời gian Hạng Huân đeo nó. Lúc đó trường yêu cầu mỗi người phải nộp một đoạn video coi như là bài tập. Hạng Huân quay một đoạn video ngắn, thêm chút âm nhạc, bởi vì tính bảo mật, cho nên cậu mới đeo tai nghe. Sau khi hoàn thành, cậu chưa từng đeo lại nó.
Bởi vì quá nóng, cũng không dễ chịu.
Hạng Chấn không biết điều đó, Hạng Huân cũng không định nói. Cậu nhận tai nghe, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn anh."
"Khách sáo làm gì." Hạng Chấn vẫy tay, "Mày sang bên đó, thiếu thốn cái gì bọn tao cũng không có cách nào gửi sang cho mày được. Mày muốn mua gì thì nói trước, anh mua cho mày."
"Không cần." Trong khoảng thời gian này Hạng Huân đã hoàn tất xong mọi thủ tục xuất nɠɵạı, chỉ còn duy nhất một việc sửa sang phòng cậu thành phòng cho trẻ là chưa xong.
"Uống không?" Hạng Chấn lấy chai bia trong tủ lạnh quơ quơ trước mặt Hạng Huân.
Hạng Huân gật đầu: "Cũng được."
Hạng Huân không thể uống rượu, cậu mới uống một chai, gương mặt trắng trẻo đã đỏ ửng vì say. Không những thế, tầng hồng kia còn lan đến tận cổ và lỗ tai. Khi Hạng Chấn mở nắp chai bia thứ hai cũng là lúc Hạng Huân bất động, chỉ nâng má nghe Hạng Chấn nói chuyện.
Hạng Chấn nói về chuyện giữa hai khi còn nhỏ, nói khi đó anh và mấy tên nhóc trong xóm xem trộm phụ nữ tắm rửa bên bờ sông, lúc trở về bọn họ cùng nhau so hàng còn bị Hạng Huân thấy. Khi đó Hạng Huân rất tự ti, nói của cậu không to bằng Hạng Chấn.
Hạng Chấn vừa nói vừa cười ha ha.
Hạng Huân cũng cười, đôi mắt lạnh nhạt như chứa đầy ngôi sao.
Phục Hoa từ trong phòng đi ra, thấy hai người đang uống rượu, cô kinh ngạc đi tới: "Em ấy say rồi à?"
Hạng Chấn cười: "Nó mới uống có một chai đã có cái bộ dáng kia rồi."
Hạng Huân dùng bàn tay chống cằm, đôi mắt hơi nheo lại, khóe môi vẫn luôn cười. Phục Hoa lo lắng cậu say, duỗi tay sờ trán cậu: "Hạng Huân, em không sao chứ?"
Cậu quấn lấy eo Phục Hoa, dán mặt mình lên bụng cô.
"Em không sao." Cách một lớp váy ngủ, Hạng Huân hôn lên bụng cô, sau đó dùng tay sờ sờ mấy cái, trong miệng vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia, "Em không sao."
"Hạng Huân?" Phục Hoa không chắc chắn khẽ xoa mặt cậu, đôi mắt Hạng Huân quá đỏ, giống như sắp rơi lệ.
Hạng Huân chôn sâu mặt vào bụng Phục Hoa, nhẹ nhàng ôm lấy cô nỉ non: "Chỉ là em luyến tiếc thôi."