Phục Hoa không biết hai anh em nhà này phát điên cái gì. Cô bị hai người ấn trên thảm thay phiên ȶᏂασ gần một giờ đồng hồ.
Thấy giọng cô vì khóc quá nhiều mà trở nên khàn đặc, hai anh em cầm thú này chưa đã thèm mới dừng lại.
Hạng Chấn cầm canh táo đỏ nấm tuyết canh đút cô. Anh thấy cô mệt không mở nổi mắt liền ngửa đầu uống một hớp lớn rồi dùng miệng đút cho cô.
Thảm đã sớm bị ướt đẫm, màn hình chiếu phim không biết đã chiếu tới bộ thứ mấy, nơi nơi trên ghế đều có nước. Hạng Huân lấy giấy lau qua, cậu cầm qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) ướt dầm dề đi tới hỏi xin phục vụ một cái túi.
Không, phải nói đúng hơn là cậu mua nó rồi.
Khi Hạng Chấn nghe cái quần này tốn 199 tệ, hai tròng mắt anh trừng lớn như sắp rơi ra ngoài: "Mày điên rồi? Ra ngoài rồi mua không được à?"
"Không giống nhau." Hạng Huân uống một ngụm nước.
Hạng Chấn mặc kệ cậu, ôm Phục Hoa còn đang bất tỉnh đi ra ngoài.
Hạng Huân thanh toán xong xuôi đi theo anh. Phục vụ đối với tình huống như này đã tập mãi thành quen, gương mặt không có bất kỳ biến hóa nào. Lúc tiễn ba người ra đến cửa còn tặng Hạng Huân một tấm thẻ ưu đãi, hoan nghênh lần sau lại đến.
Hạng Chấn đặt Phục Hoa lên ghế, nói với Hạng Huân: "Mày về chỗ kia hay là về nhà tao?"
Hạng Huân đứng bên cạnh cửa xe, nhìn thẳng Hạng Chấn: "Anh, em về cùng anh, đêm nay em có thể ngủ cùng chị ấy không?"
Hạng Chấn: "......"
"Mày vẫn còn muốn?" Anh cau mày, "Nếu còn tiếp tục cô ấy sẽ không chịu được mất."
Hạng Huân nhìn anh như đang nhìn gã thiểu năng: "Em chỉ muốn ôm chị ấy ngủ thôi."
"Không được." Hạng Chấn ngồi vào xe. Thắt dây an toàn cho mình xong, thấy Hạng Huân vẫn còn đứng bên ngoài, sắc trời lại đen, không khỏi khiến cậu thêm phần cô đơn lẻ loi.
(Sắp làm diễn viên được ời =)))
Hạng Chấn im lặng vài giây, hạ cửa sổ xe, nhăn mặt nói: "Được được được, đi lên đi."
Hạng Huân nhếch môi, ngồi vào ghế sau ôm Phục Hoa vào ngực.
Vừa về đến nhà, Hạng Chấn lập tức ôm Phục Hoa vào toilet tắm rửa. Hạng Huân ăn qua loa trong bếp. Chờ hai người tắm rửa xong cậu mới đi tắm, Hạng Huân cầm khăn lau tóc, vừa lau vừa đi vào phòng Hạng Chấn.
Hạng Chấn xào mì trong bếp, sau đó xào rau. Cơm thừa và màn thầu tủ lạnh cũng bị anh lấy ra ăn liền một mạch. Anh đã đói đến lả người, sau khi ăn xong lại rót cho mình một cốc nước, lúc này mới cảm thấy no một chút.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, anh thấy trong tay Hạng Huân có gì đó. Hạng Chấn tò mò hỏi: "Cái gì đấy?"
Hạng Huân mở tay cho anh xem thứ trong tay mình —— Là một cái qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) màu đen.
"......"
Hạng Chấn ngậm miệng, đi vào toilet rửa tay. Đến khi về phòng mới phát hiện Phục Hoa không còn ở đó nữa. Anh đứng dậy đi tới phòng bên cạnh ngó qua. Sau khi Hạng Huân về phòng, cậu cởi áo nằm trên giường, ôm chặt Phục Hoa vào ngực.
Anh nhìn hình ảnh đối diện mà thấy chua lòm. Hạng Huân đúng là tên chó má, anh chỉ muốn chém cho cậu mấy nhát dao: "Anh, giúp em tắt đèn đi."
Mẹ nó.
Hạng Chấn hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn giơ tay tắt đèn, sau đó xoay người trở về phòng mình.
Một đêm nay, Hạng Chấn không ngủ nổi, anh trằn trọc vì nhớ vợ mình.
Hạng Huân bên kia lại ngủ rất ngon, tay cậu đặt trên vυ" Phục Hoa, cằm gác lên cổ cô, ôm người suốt một đêm sáng. Sáng hôm sau "chào cờ" lại ấn Phục Hoa ȶᏂασ một trận.
Cô quay đầu lại, nhìn thân trên cậu trần trụi, eo hông đang đâm vào cánh mông mình. Hạng Huân thấy cô tỉnh, cậu cúi tới gần Phục Hoa, gương mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cậu dịu dàng bẻ mặt cô qua, dán môi lên môi Phục Hoa.