Về đến nhà, anh ôm người đặt trên giường, gọi hết lần này tới lần khác: "Bà xã, bà xã."
Đêm nay lại là một đêm mất ngủ. Hạng Chấn ôm Phục Hoa, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Nhớ tới lúc anh và Phục Hoa mới ở bên nhau, cô vì tiếc tiền mà không muốn đi dạo phố với anh, cô chỉ cùng anh đi bộ dọc theo đường nhỏ về nhà.
Khi đó bọn họ đi ngang qua một sạp bán hoa vỉa hè, trong tay cô gái nhỏ là một bó hoa baby, trong cánh hoa còn vương chút nước.
Phục Hoa lúc ấy bỗng quay đầu lại. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cô rất đẹp, Hạng Chấn cảm thấy cô xinh đẹp thanh thuần giống những bông hoa đó.
Vì thế anh liền bỏ tiền mua bó hoa kia tặng Phục Hoa. Trong mắt cô không giấu được vui sướиɠ, lúc nhận hoa còn nhấp miệng cười: "Cảm ơn."
Hạng Chấn chỉ miệng mình, nói: "Cảm ơn bằng cái này."
Phục Hoa thẹn thùng nhón chân, hôn lên môi anh.
Khi đó, mỗi tối Hạng Chấn đều đứng bên ngoài ngây ngốc thật lâu. Sau khi đưa Phục Hoa về nhà còn vui vẻ không nhịn được mà hát nghêu ngao. Toàn bộ người trong ŧıểυ khu đều biết tên ngốc vừa to con vừa đen đó đang yêu đương, miệng cũng sắp vén tới mang tai.
Trước khi đi ngủ, Hạng Chấn còn trò chuyện với Phục Hoa, vừa loát dươиɠ ѵậŧ, vừa nói với cô: "Bảo bối, gọi ông xã cho anh nghe một chút."
Phục Hoa thẹn thùng không muốn gọi, anh liền dỗ dành nịnh nọt. Phục Hoa đành che miệng nhỏ giọng gọi: "Ông xã."
Hạng Chấn thở phì phò bắn ra, anh cầm chặt điện thoại, nói: "Bảo bối, chúng ta nhanh chóng kết hôn đi, anh sắp nghẹn đến điên rồi."
Phục Hoa khẽ cười, tiếng cười của cô rất mềm mại.
Hạng Chấn bỗng nhiên tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ, 3 giờ 17 phút. Anh đứng dậy đi toilet, trong lúc đi ŧıểυ bỗng nhìn thấy vết sẹo trên đầu gối.
Cuối năm trước, anh không cẩn thận bị đồ nặng rơi vào người trong lúc dọn dẹp hàng hoá. Công ty phái xe đưa anh đi bệnh viện, anh lại không mang chứng minh thư, chỉ có thể gọi cho Phục Hoa mang tới.
Bên cạnh còn có hai đồng nghiệp đi theo, Phục Hoa nước mắt lưng tròng chạy tới. Thấy Hạng Chấn không có việc gì mới ôm anh khóc một hồi lâu: "Làm em sợ muốn chết......"
"Do anh không nói rõ trong điện thoại. Không sao, chỉ bị trầy da chút thôi." Da gối của Hạng Chấn bị rách một mảng, cái chân kia không thể đi đường. Nhưng anh lại giả vờ như không có gì, còn ôm Phục Hoa dỗ dành một lúc, "Thật sự không sao mà, đừng khóc, ông xã không sao."
Phục Hoa vẫn khóc, cúi đầu nhìn máu trên đầu gối anh, đau lòng không thôi, "Rất đau đúng không?"
Đáy lòng Hạng Chấn ấm áp đến rối tinh rối mù, ôm người cười lớn: "Không đau, em hôn anh một cái sẽ không đau nữa."
Phục Hoa cứ vậy hôn lên mặt anh một cái trước đám đông. Cả mặt cô toàn là nước mắt, ôm Hạng Chấn nói: "Anh đừng có việc gì, em sợ lắm."
Hạng Chấn đi rửa tay. Lúc trở lại phòng, Phục Hoa vẫn duy trì tư thế bị anh ôm nằm cuộn tròn ở kia. Anh lại nằm xuống, kéo người vào trong ngực, cúi đầu hôn cô, khe khẽ nói: "Anh yêu em."
Một giấc này ngủ không ngon, vài giờ sau mới mơ màng chìn vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại, bên cạnh đã trống không. Anh duỗi tay sờ soạng nửa ngày cũng không sờ được gì. Hạng Chấn vội vàng bò dậy đi đến phòng khách, phòng bếp không có người, toilet cũng trống trơn.
"Bà xã?" Anh gọi mấy tiếng, không có ai đáp lại.
Nhớ tới Hạng Huân, anh không cam tình tình nguyện lấy điện thoại gọi qua đi: "Chị dâu mày có ở đó không?"
"Không có." Hạng Huân hỏi, "Chị ấy không ở nhà?"
"Mẹ nó đừng gạt tao! Rốt cuộc cô ấy có ở đó không?" Hạng Chấn gấp gáp rống lên.
"Không có." Hạng Huân cau mày nói, "Có lẽ là đi mua đồ ăn, anh tới chợ tìm xem."
Hạng Chấn cúp điện thoại. Anh lái xe dạo quanh chợ một vòng cũng không thấy người, trực tiếp đánh xe đến bệnh viện.
Hạng Huân vừa mới làm thủ tục xuất việc, đang dọn đồ trong phòng bệnh. Hạng Chấn đi tới đẩy cửa tiến vào, tìm trong toilet cũng không có ai, anh liền chạy đến giường bệnh của Hạng Huân.
"Anh bị ngốc à?" Hạng Huân nhíu mày nhìn anh, "Tối qua sau khi anh mang chị ấy đi, chị ấy cũng không tới đây."
"Vậy thì ở đâu?" Hạng Chấn nắm cổ áo cậu, "Tối qua cô ấy đã không thấy tăm hơi! Mày nói xem cô ấy đi đâu?"