Hạng Huân nằm trên giường bệnh, thấy anh ôm cô vào toilet liền biết trong một thời gian nữa hai người họ sẽ không ra ngoài. Quả nhiên, vài phút sau đã truyền ra tiếng rêи ɾỉ.
Hộ sĩ kiểm tra phòng ngó qua đây, hỏi Hạng Huân có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, Hạng Huân nói không có. Hộ sĩ vẫn muốn hỏi tiếp, chợt nghe thấy trong toilet có tiếng khóc, cô sửng sốt, hỏi Hạng Huân: "Sao lại thế này? Bên trong có người đang khóc?"
Ánh mắt Hạng Huân dừng trên cửa toilet, giọng nói cũng bị đè lại: "Chị dâu tôi ở bên trong."
"À." Hộ sĩ không hỏi thêm gì nữa. Trước lúc đi, cô ta nhìn thoáng qua giường gấp phía trước, phát hiện người đàn ông cao lớn thô kệch từng nằm đây bây giờ đã không thấy đâu nữa.
Hộ sĩ vừa đi, Hạng Huân đã xuống khóa trái cửa phòng bệnh. Cậu đi đến trước cửa toilet, vặn tay nắm, đem cửa mở ra.
Hạng Chấn đang ôm Phục Hoa đè trên bồn rửa tay ȶᏂασ, hai đùi cô run rẩy vắt trên cánh tay anh. Từ góc độ của Hạng Huân, có thể thấy dươиɠ ѵậŧ tím đen của Hạng Chấn không ngừng cắm vào ŧıểυ huyệt đỏ bừng.
Phục Hoa bị ȶᏂασ đến sắc mặt ửng hồng, đầu cô ngửa ra sau, hai tay bất lực bám lấy cánh tay anh. Mỗi lần bị anh va chạm, cô cắn môi phát ra tiếng rêи ɾỉ.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Hạng Chấn quay đầu thấy Hạng Huân đứng ở cửa liền quát, "Đóng lại!"
"Ồ." Hạng Huân tiến vào một bước, đem cửa đóng lại.
Hạng Chấn: "......"
"Mày mẹ nó cút ra ngoài cho tao!" Anh ôm chặt lấy Phục Hoa, không muốn để Hạng Huân nhìn thấy.
"Không phải anh muốn để em xem sao?" Hạng Huân dựa vào cửa. Từ lúc bắt đầu tiếng vào, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi Phục Hoa, "Em phải đi vào thì mới có thể nhìn rõ được."
Hạng Chấn không buông tay, cứ như vậy ôm Phục Hoa. Bàn tay to lớn không ngừng vỗ về sống lưng, cằm anh cọ lên gương mặt cô, anh quay đầu nhìn về phía Hạng Huân, dường như đang tuyên bố chủ quyền, sau đó hôn lên trán Phục Hoa.
Ánh mắt Hạng Huân nhìn Hạng Chấn như đang nhìn gã thiểu năng, cuối cùng để lại một câu: "Giúp chị ấy rửa sạch sẽ chút."
Hạng Chấn theo bản năng phản bác: "Còn cần mày phải nói à?"
Nói xong liền cảm thấy có chút quái quái, nhưng anh nghĩ không ra quái chỗ nào.
Hạng Chấn giúp Phục Hoa tắm rửa xong, ôm người đến giường bệnh cách vách, trước khi đi còn hôn miệng Phục Hoa: "Bà xã, anh đi đây."
Phục Hoa tuy rằng mệt, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh. Việc cô làʍ t̠ìиɦ với Hạng Chấn đã bị Hạng Huân nhìn thấy hết khiến cô muốn phát điên.
Lúc này, cô muốn đi theo Hạng Chấn về nhà.
Nhưng để một mình Hạng Huân ở đây, cô thật sự không đành lòng.
Toilet bỗng truyền đến tiếng "Loảng xoảng", Phục Hoa quay đầu thì thấy Hạng Huân không còn nằm trên giường bệnh. Cô khẩn trương vọt vào toilet, Hạng Huân đang quấn khăn tắm đứng trước bồn rửa tay.
"Chị dâu, em đau đầu." Cậu nhìn Phục Hoa nói.
Phục Hoa không hề nghi ngờ đi vào, duỗi tay muốn sờ trán cậu, nam sinh lại ôm cô vào trong ngực.
"Hạng Huân?" Tim Phục Hoa nhảy dữ dỗi, bất giác muốn chạy.
Hạng Huân chôn mũi bên gáy cô, ngửi hương thơm sữa tắm trên người Phục Hoa, chóp mũi dọc theo cổ cô hướng lên trên, đôi môi hơi mỏng rơi xuống, đè trên môi cô.
Khoang miệng Hạng Huân thơm mát sạch sẽ không giống Hạng Chấn thường xuyên hút thuốc. Môi cậu rất mềm mại, đầu lưỡi mang theo độ ấm, chỉ trong vài giây ngắn ngủn, ý thức của Phục Hoa đã bị cậu đảo loạn.
Hai tay cô đè trên ngực cậu, mạnh mẽ giãy giụa: "Hạng Huân! Không được! Em buông ra!"
"Anh em nói..." Hạng Huân nắm lấy cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng loạn của Phục Hoa, nhếch môi nói, "Tối qua chị gọi tên em."