Không khí buổi sáng ngày hôm sau rất không thích hợp.
Hạng Huân ngồi trên bàn cơm cúi đầu ăn bữa sáng, Hạng Chấn mang khuôn mặt đen như đít nồi ngồi phía đối diện.
Phục Hoa rửa nồi sạch sẽ, đổ đầy trà vào bình giữ nhiệt của Hạng Chấn, tiếp đó xoay người lau bếp.
Hạng Huân đột nhiên ngẩng đầu hô lên: "Chị dâu, em muốn uống sữa."
Không biết có phải do Hạng Chấn nghĩ nhiều hay không, khi anh nghe câu nói kia, theo bản năng liền liên tưởng đến một vài hình ảnh.
Phục Hoa cũng bị lời này dọa sợ, sửng sốt một lúc mới hiểu ý cậu. Hạng Huân đang nói về sữa bò, cô lập tức cúi đầu trả lời: "Được, có ngay."
Hạng Huân dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu như không có việc gì hỏi Hạng Chấn: "Anh làm sao vậy?"
Hạng Chấn thật sự muốn bóp chết cậu.
Anh đen mặt ăn bữa sáng, uống hai ngụm nước ấm, sau đó cầm bình giữ nhiệt đi ra ngoài: "Bà xã, anh đi đây."
"Anh, đưa em đi một đoạn." Hạng Huân nhận sữa Phục Hoa đưa, uống xong mấy ngụm liền lau miệng, đi theo Hạng Chấn đến huyền quan đổi giày.
Hạng Chấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao mẹ nó thật sự cũng muốn tiễn mày đi một đoạn."
Vì ngại Phục Hoa đang ở nhà, Hạng Chấn không tiện phát hỏa. Chờ tới khi xuống dưới lầu, anh xách cổ áo Hạng Huân, đem người kéo đến trước mặt, hung tợn cảnh cáo: "Tao nói cho mày biết, Hạng Huân, mẹ nó nghĩ cũng đừng nghĩ! Chị dâu mày là của tao! Về sau nếu mày dám có khác ý đồ gì khác với cô ấy thì chờ chết đi!"
"Vì việc này mà anh một đêm không ngủ à?" Hạng Huân nhìn quầng mắt của anh.
Hạng Chấn nghĩ đến tối hôm qua liền hận đến ngứa răng: "Ông đây vừa nhớ tới đã hận không thể đánh chết mày."
Anh đem người đẩy mạnh một phen: "Mày cút cho tao, về sau cuối tuần đừng có tới đây. Nếu để tao thấy, mẹ nó tao không chém chết mày không được."
"Anh sợ cái gì?" Hạng Huân nhìn chằm chằm mặt anh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Anh đang sợ em, hay là sợ chị ấy......?"
Hạng Huân còn chưa dứt lời, Hạng Chấn đã trực tiếp cho cậu một quyền: "Con mẹ nó! Tối hôm qua tao nên đánh chết mày mới phải!"
Hai người gây gổ lớn chuyện, bây giờ đúng lúc lại là giờ cao điểm, không ít người trong ŧıểυ khu chuẩn bị đi làm liền thấy hai người đang đánh nhau. Bọn họ sôi nổi tới hoà giải, còn có hàng xóm vội vàng lên lầu gõ cửa nhà Phục Hoa, kêu cô đi xuống.
Phục Hoa vội vàng chạy xuống lầu, đập vào mắt cô là mũi và khoé miệng Hạng Huân chảy đầy máu. Cậu ngồi dưới đất, cổ áo sơ mi trắng nhiễm không ít máu đỏ tươi, nhìn qua rất ghê người.
Hạng Chấn bị vài người giữ lại, mọi người đang không ngừng khuyên nhủ: "Đều là anh em, đánh nhau cái gì, có chuyện gì mà không thể thương lượng chứ?"
Hạng Chấn giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, cách Hạng Huân một khoảng rống lên: "Thương lượng cái rắm! Không cần thương lượng!"
Phục Hoa chạy tới liền thấy cằm Hạng Huân toàn là máu, cô hoảng sợ, vội vàng đi đến trước mặt Hạng Huân, giúp Hạng Huân lau mặt: "Trời ạ, sao lại chảy nhiều máu như vậy, Hạng Huân, em không sao chứ?"
Đầu Hạng Huân có chút mơ hồ. Hạng Chấn ra tay quá độc ác, một quyền đầu tiên đã trực tiếp đấm cậu bay xuống đất, phần gáy bị va vào đất khiến đầu cậu bây giờ đều ong ong.
Phục Hoa vừa đi tới, Hạng Huân đã đem trán mình đặt trên vai cô: "Đầu em đau quá."
Hạng Chấn thấy một màn này, tức giận đến đỏ mắt. Anh đẩy những người bên cạnh ra, xông tới tiếp tục đánh Hạng Huân. Những người khác luống cuống tay chân, nhanh chóng đem người ngăn lại.
Hạng Chấn hét to: "Các người mẹ nó buông tay ra! Buông tay!"
Bốn năm người thiếu chút nữa đã không ngăn nổi anh, cũng may một lúc sau Phục Hoa đã đi tới đây. Phục Hoa không hỏi vì sao bọn họ đánh nhau, chỉ hỏi Hạng Chấn có thể đưa Hạng Huân đi bệnh viện không, dường như cậu bị đánh đến chấn động não rồi, cả người cứ mơ màng.
Hạng Chấn sửng sốt, xô đẩy những người khác: "Được rồi được rồi, đừng chặn đường nữa! Tôi đưa nó đi bệnh viện."
Mọi người lúc này mới tan ra.
Phục Hoa lên lầu lấy khăn lông, Hạng Huân lúc này vẫn ngồi dưới đất, toàn bộ cằm lẫn cổ áo đều dính máu, máu mũi cũng chảy ra liên tục. Hạng Huân không ngừng dùng giấy do hàng xóm đưa để lau đi.