Phục Hoa bị cậu cắn đến thanh tỉnh đôi chút. Ý thức vẫn còn mông lung, chân đã bị nam sinh quấn quanh eo mình, Hạng Huân dùng ngón tay thăm dò, một chút ướt át cũng không có. Cậu đứng dậy bật đèn, bẻ hai chân cô đè lên sườn, sau đó cúi đầu liếʍ huyệt.
Phục Hoa bị liếʍ đến giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cô duỗi tay đẩy Hạng Huân: "Không cần...... A......"
Nam sinh dùng đầu lưỡi bọc lấy hoa hạch vào miệng, vừa hút vừa cắn. Phục Hoa cong người, hai tay nắm chặt tóc Hạng Huân, hai đùi hết kẹp chặt lại buông ra, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ: "Đừng...... Hạng Huân...... Cầu xin em......"
Hạng Huân há to miệng nuốt sạch mật thuỷ từ hai cánh hoa môi chảy ra, cậu nặng nề mυ"ŧ nụ hoa, lại dùng đầu lưỡi không ngừng quét mạnh hai mép hoa từ dưới lên trên.
Phục Hoa bị liếʍ đến run rẩy, hai đùi kẹp chặt đầu Hạng Huân, qua một hồi liền thét chói tai: "A a a a......"
Một cỗ dâm thủy phun ra, bụng nhỏ của cô còn liên tục co giật, Hạng Huân đã nắm dươиɠ ѵậŧ cắm vào.
Cô vừa mới cao trào, còn chưa kịp hồi phục đã bị nam sinh nắm eo đâm thọc mười mấy cái, Phục Hoa tựa như điên mà kêu thành tiếng, nơi nơi đều là nước mắt.
"Hạng Huân...... Hạng Huân...... Ô...... Chậm một chút......"
Cô sắp bị ȶᏂασ đến chết rồi.
Hạng Huân cúi đầu mυ"ŧ môi cô, ôm hai đùi cô trên vai mình, nặng nề cắm rút. Ván giường bị cắm đến đong đưa, dường như giây tiếp theo có thể sẽ lập tức sập xuống, phát ra tiếng kẽo kẹt chấn động.
"Chị dâu." Hô hấp của cậu nóng rực, từng nụ hôn rơi xuống nóng bỏng như lửa, khiến cả người Phục Hoa như bị thiêu đốt, "Gọi ông xã đi."
Phục Hoa khóc lóc lắc đầu, không biết là bị cắm đến ý thức rối loạn, hay là kháng cự không muốn gọi.
Phục Hoa khóc lóc gọi câu, giọng nói bị cắm đến đứt quãng: "Hạng...... Huân......"
Hạng Huân không quan tâm, chỉ hận không thể ȶᏂασ chết cô. Tinh hoàn đánh thật mạnh vào âʍ ɦộ, cậu đè lại tay Phục Hoa trên đỉnh đầu, vừa mãnh liệt hôn cô, vừa dùng sức ȶᏂασ cô.