Dù là cái nào, Phục Hoa cũng vẫn không thể nói ra từ đó.
Cô cắn môi lắc đầu, lại bị gậy thịt trong cơ thể đâm đến kêu rên đứt quãng: "Hạng...... Huân, cầu......xin em, đừng......"
Hạng Huân lấp kín môi cô, dưới thân điên cuồng hoạt động.
Một tay cậu nắm lấy eo cô, bàn tay còn lại xoa nắn nhũ thịt, nghe cô thở dốc khóc nức nở. Sau lại buông Phục Hoa ra, môi mỏng hơi nhấp, bao lấy bộ ngực trắng nõn, dùng răng ma sát gặm cắn nhũ hoa.
Phục Hoa ô ô kêu, tiếng rêи ɾỉ lấn át tiếng khóc: "Không cần...... Cắn...... Ô...... Hạng Huân......"
Hạng Huân dùng sức, cô ôm cổ cậu run run, dâʍ ŧᏂủy̠ hết đợt này sang đợt khác từ trên đùi chảy xuống sàn nhà. Hốc mắt Phục Hoa đỏ bừng, nước mắt lăn dài rơi xuống mu bàn tay Hạng Huân.
Cậu cúi đầu liếʍ nước mắt trên tay mình, sau đó ôm cô đứng dậy, đem người lật lại, đè cô lên bàn, nâng một chân Phục Hoa đặt trên ghế, cắm vào cơ thể cô.
Phục Hoa điên cuồng lắc đầu, không chịu khống chế thét chói tai: "Hạng Huân...... Không cần......"
Hạng Huân đem chân cô buông xuống. Cậu đè lại eo cô, để Phục Hoa chu mông lên, phần hông dùng sức đâm chọc vào cơ thể cô, tiếng vang 'bạch bạch' dính nhớp len kín toàn bộ ngõ ngách trong phòng.
Cô thất thần nhìn thanh niên trước mắt mình. Tóc cậu lúc này còn đang hơi ướt, tóc mái bị vén lên, lộ ra vầng trán no đủ, lông mày đen dày, ngay bên dưới là đôi mắt đen nhánh thâm trầm đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu tâm can.
Cậu lại lần nữa hôn xuống, động tác mềm nhẹ, phát ra tiếng hôn ẩm ướt trong không khí.
Hơi thở sạch sẽ trẻ trung khiến Phục Hoa đầu váng mắt hoa, lực chống tay cũng càng ngày càng nhẹ. Một lúc sau, Hạng Huân liền buông ra, ôm cô đi toilet tắm rửa.
Phục Hoa rất mệt, một chút sức lực cũng không còn nữa.
Bị cậu ôm đi rửa sạch sẽ, lại bị cậu ấn trong ngực hôn môi.
Đôi môi hơi mỏng môi ngậm lấy môi cô, tinh tế liếʍ mυ"ŧ nơi đầu lưỡi, lại tiến vào khoang miệng. Đến khi cô thở không ra hơi mới rời khỏi, dọc theo cằm cô hôn cắn lên cổ.
Cổ Phục Hoa đã lưu lại một chuỗi dấu hôn, cậu lại nặng nề cắn mυ"ŧ những dấu hôn đó.
"Không cần......" Cô sợ đến muốn khóc, giọng nói nghẹn ngào, "Hạng Huân......"
Hạng Huân giảm bớt lực, liếʍ liếʍ làn da đã đỏ lên, ngẩng đầu nhìn cô. Nước ấm từ trên đỉnh đầu rơi xuống, tưới ướt cả gương mặt cậu, lại khiến ngũ quan càng thêm tinh xảo.
Cậu mở miệng, thanh âm khàn khàn, rất dễ nghe: "Sợ anh em phát hiện?"
Phục Hoa che lại cổ, cúi đầu không muốn nhìn cậu, đập vào tầm mắt là dươиɠ ѵậŧ kích cỡ kinh người của nam sinh.
Cây gậy đỏ bừng kiêu gạo dựng đứng, mã mắt vì phấn khởi mà tiết ra chất nhầy trong suốt.
Sống lưng cô tê rần, trong đầu hiện lên hình ảnh nam sinh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cắm vào cơ thể mình, cô che lại đôi mắt không muốn nhìn cậu, cả người rúc vào góc tường.
Hạng Huân lấy tay cô ra, rũ mắt nhìn Phục Hoa, thấp giọng hỏi: "Khó coi à?"
Phục Hoa không tin được Hạng Huân sẽ hỏi cô vấn đề này. Hai tai dường như sắp nhỏ ra máu, muốn mở miệng nói chuyện, lại hoàn toàn không biết nói gì.