Cô gái nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt long lanh nhìn lên trần nhà, trằn trọc mãi không thể chìm vào giấc ngủ. Tấm chăn lông mềm mại chỉ che đến ngang eo, để lộ bả vai trắng mịn như sứ cùng làn da mượt mà tựa cánh hoa mới nở. Hai chiếc dây áo mỏng manh trượt nhẹ trên vai, tôn lên cần cổ thon dài với sắc trắng nõn nà, tựa như ánh trăng chiếu rọi trong đêm.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, không biết vì khí trời se lạnh hay vì trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực. Đôi mắt đẹp, ánh lên một nét mong chờ pha lẫn nỗi mất mát khi thời gian dần trôi qua mà anh vẫn chưa đến. Một tiếng thở dài khẽ vang lên trong đêm yên tĩnh, cô đưa tay kéo tấm chăn, quấn chặt lấy mình như tìm kiếm chút hơi ấm.
Nhắm mắt lại, cô mơ hồ tưởng tượng, như thể vòng tay anh đang bao bọc lấy cô, mang đến cảm giác an toàn và yên bình. Nỗi nhớ nhung trào dâng trong lòng, khiến mỗi phút giây chờ đợi anh như kéo dài thành vô tận. Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm, sự cô đơn của cô gái hiện lên rõ rệt nhưng cũng dịu dàng như một nét chấm phá trong bức tranh tình yêu đầy cảm xúc.