Quân cười, Trường bỏ đi. Cách chỗ hai người ngồi không xa, có hai người đàn ông đang thì thầm với nhau. Là người tinh ý, Quân đã nhận ra ông Đăng không chỉ cho người theo dõi Quân, ông còn cho người theo dõi cả Trường, xem ra mối quan hệ tình cảm cha con Trường không được bình thường.
Một người bố mà ngay cả con trai mình cũng không thể tin tưởng chỉ xảy ra hai trường hợp, một là Trường là một con người bất tài, vô dụng, ông Đăng sợ Trường làm hỏng kế hoạch của ông nên ông mới cho người theo dõi Trường, trường hợp thứ hai, ông muốn theo dõi nhất cử nhất động của Trường, vì Trường thực sự là công cụ của ông Đăng, là công cụ cho ông dùng để trả thù ông Hải. Càng ngày Quân càng nghi ngờ về mối quan hệ thực sự giữa cha con ông Đăng.
Sau khi Trường đi khỏi quán, có một bóng đen bám theo, còn lại một người đang chờ Quân. Quân bình thản, đứng dậy, Quân đi ra cửa, Quân nhận ra người theo dõi Quân lần này không phải là người thanh niên lần trước, xem ra ông Đăng đúng là người cẩn thận, ông sợ Quân biết mặt anh ta nên đã cho thay người mới.
Quân biết cuộc nói chuyện giữa Quân và Trường đã bị người thanh niên kia nghe tiếng, nếu anh ta nghe được chắc chắn anh ta sẽ báo lại cho ông Đăng. Ông Đăng không phải là người đơn giản, ông sẽ tìm mọi cách để hại Quân. Nếu Quân không cẩn thận, Quân có thể bị ông Đăng hại bất cứ lúc nào, nhưng nếu ông Đăng biết được thực ra, Quân muốn ông Đăng làm thế thì ông đã không khờ dại cho người giết Quân.
Mục đích của Quân khi nói chuyện thẳng thắn với Trường, ngoài việc muốn Trường tránh xa Diễm ra, Quân còn muốn người đứng sau lưng Trường là ông Đăng phải lộ diện, nếu lần này nắm được cái đuôi của ông Đăng, thì vụ ám sát ông Tùng, chuyện làm ăn phi pháp, có quan hệ với xã hội đen, giết bố Diễm dần dần bằng thuốc an thần, từng đó cũng đủ cho ông ta ở tù rất lâu.
Quân vừa rời đi, anh ta bám theo Quân, lần này Quân không còn muốn vạch mặt anh ta nữa, mà Quân lại muốn anh ta theo dõi Quân không rời, vì anh ta theo dõi Quân, lại bị Quân cho người theo dõi lại. Đây là một trò chơi mèo vờn chuột, không biết bao giờ con chuột sẽ chết, hay con mèo bị mệt phải bỏ cuộc.
Trên đường về công ty, Bảo gọi điện thoại cho Quân.
_Chào cậu, cậu đã về nhà chưa…??
_Mình đã về nhà được hai tiếng rồi…!!
_Sao cậu không đến thăm mình, cậu có biết mình nhớ cậu lắm không…??
Nghe giọng nhão nhoẹt của thằng bạn, Quân rùng mình.
_Con xin bố, đừng dở giọng của đàn bà ra đây, ai mà nghe được, họ lại thưởng con và bố có quan hệ luyến ai thì khổ cho con lắm, con còn muốn đi lấy vợ, con không muốn sống cả đời cô độc như bố…!!
Bảo cáu.
_Sao cậu dám nguyền rủa cho mình sống cô độc cả đời, cậu độc mồm cũng độc mồm vừa thôi…!!!
_Thôi đi vào chuyện chính đi, mình đã nhờ người phục hồi lại cuộn băng và cuộn phim cho cậu rồi. Mình sợ khi cậu nghe được cuộn băng nói gì, cậu sẽ phẫn nộ, lo lắng vì nó có liên quan đến vợ chưa cưới của cậu…!!
_Đừng lo chú Tùng tỉnh lại, chú ấy đã nói hết cho mình nghe hết rồi…!!
_Vậy là cậu đã biết sự thật, cậu định làm gì…??
_Mình không làm gì cả…!!
Bảo kinh ngạc.
_Cậu không sợ mất cô ấy à…??
_Cậu yên tâm, dù mình có lo sợ nhưng cô ấy không thể lấy Trường được đâu…!!
_Nghe giọng của cậu, thấy cậu rất tự tin như thế, phải chăng cậu đã nắm được thứ gì đó mà cô ấy không thể từ chối cậu…??
Quân cười.
_Cậu tò mò quá đấy, đến một lúc nào đó mình sẽ nói cho cậu biết. Việc mình nhờ cậu điều tra về ông Đăng, cậu đã điều tra đến đâu rồi….??
_Mình đang điều tra nhưng kết quả không được khả quan cho lắm…!!
_Không sao, chỉ cần cậu tiếp tục, sớm muộn gì mình cũng có được thứ mà mình cần…!!
_Xem ra trong đầu cậu đã biết cậu cần phải làm gì…!!
_Tất nhiên, trong trò chơi này, mình muốn nắm phần thằng trong tay, mình không muốn mình bị thua…!!
_Chúc cậu may mắn, trưa đi ăn cơm với mình chứ…??
_Ừ, hẹn gặp cậu ở cái quán quen lần trước…!!
_Chào cậu….!!
Cúp máy, bây giờ Quân đang lo cho Diễm. Sau chuyện xẩy ra tối hôm qua, Quân biết Quân đã làm chuyện có lỗi với Diễm. Sợ Diễm nghĩ quẩn, Quân gọi điện thoại cho Diễm.
Diễm được tài xế của Quân đưa về, không phải do Diễm muốn, Diễm bị bắt ép phải lên xe. Về đến nhà, Diễm phóng thẳng lên phòng, đắp chăn kín đầu, Diễm khóc như mưa, đời con gái của Diễm đã ra đi sau một đêm say, tình cảm Diễm dành cho Quân chưa bao giờ vượt quá giới hạn tình bạn, làm sao Diễm có thể ở bên người mình không yêu. Quá đau khổ, nước mắt lúc nào cũng đong đầy, càng ngày ý nghĩ muốn rời xa khỏi nơi đây càng mãnh liệt.
Diễm không bao giờ còn muốn gặp lại Quân nữa, lại càng không thể ở bên cạnh Quân, hay coi Quân là bạn của Diễm, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Diễm cầu mong ông Hải nhanh chóng tỉnh lại, sau khi ông tỉnh dù công ty còn hay mất, Diễm cũng sẽ đưa ông rời xa nơi đây, rời xa mảnh đất mang lại cho Diễm quá nhiều đau thương mất mát.
Diễm cần phải tẩy hết những ô uế mà Quân đã gây ra, bước thật nhanh vào phòng tắm, vừa tắm Diễm vừa khóc. Nước mắt tủi hờn của Diễm làm trái tim Diễm thêm đau, thêm sầu khổ. Diễm không biết khi một cô gái làm chuyện sai trái với một người không yêu sẽ có cảm giác như thế nào, còn đối với Diễm, mọi thứ mà Diễm có, hạnh phúc, niềm tin vào tình yêu đã hết, đã chết thật rồi. Diễm không còn dám hy vọng vào hạnh phúc, vào tình yêu của ai nữa.
Sau khi tắm xong, Diễm muốn đóng cửa phòng, muốn một mình gặm nhấm nỗi đau nhưng còn có quá nhiều chuyện cần Diễm làm, Diễm không thể ngồi yên.
Bố Diễm đang cần Diễm chăm sóc, công ty cần Diễm quản lý, Trường cần Diễm động viên, thuyết phục đồng ý đi phẫu thuật. Đúng là Diễm không thể nhốt mình trong phòng, không thể không đi ra ngoài.
Điện thoại của Diễm reo vang. Thấy hiện lên số của Quân. Căm phẫn, Diễm cúp luôn máy, người mà Diễm không muốn gặp, cũng không muốn nghe lúc này là Quân.
Sau khi chào Dì Hoa, lấy nón bảo hiểm, cầm chìa khóa xe máy, Diễm đến bệnh viện, đi cả ngày hôm qua, Diễm đã không thể vào thăm được ông Hải, vừa đi Diễm vừa lo lắng không yên.
Diễm vừa mới rời khỏi nhà, có một người bám theo Diễm, người đó được lệnh của Quân, phải theo dõi nhất cử nhất động của Diễm, Quân nói đúng, Quân đã có được thứ mà Quân muốn, không khi nào Quân chịu từ bỏ một cách dễ dàng như thế.
Thấy Diễm không nghe máy, Quân mỉm cười.
_Xem ra em đang rất tức giận, và căm hận tôi nhưng em không thể làm được điều này lâu nữa đâu. Em hãy chờ đấy, cuộc sống của em là do tôi quản lí, dù em có muốn chạy trốn, có muốn không làm cũng không được…!!
Ánh mắt Quân rực sáng.
_Nếu em dám trêu tức tôi, cuộc sống của em bây giờ sẽ kết thúc trong đau khổ, trong phiền muộn, tình là gì, hận là gì, một cô gái còn trẻ, luôn sống trong sự bao bọc của cha mẹ như em không thể hiểu được, nếu em cần, anh sẽ cho em hiểu cảm giác đó là gì…!!
Quân lái xe về công ty, sau một ngày đi vắng, còn nhiều việc Quân vẫn chưa làm xong, buổi trưa Quân cũng không muốn về nhà vì bà Phương sẽ không tha cho lỗ tai của Quân. Bà đang háo hức chờ Quân về để hỏi.
Khi Diễm đến bệnh viện, Diễm cảm nhận tình cảm của Diễm hôm nay rất lạ, hình như có điều gì đó vui mừng đang chờ Diễm, phải chăng ông Hải đã tỉnh lại.
Diễm chạy thật nhanh đến phòng bệnh của ông Hải, thấy ông quản gia vừa cười vừa khóc. Diễm sợ hãi hỏi.
_Bố cháu sao rồi hả chú….??
Nhìn thấy Diễm, ông quản gia vui mừng nói.
_Ông chủ tỉnh rồi….!!
Diễm reo lên.
_Thật không chú…??
Ông quản gia gật đầu. Diễm mừng quá, đến bên giường bệnh của ông Hải, Diễm rơi lệ, nắm chặt tay ông, Diễm run giọng gọi.
_Bố…!! Bố có nhận ra con không…??
Ông Hải cười ngơ ngẩn, bây giờ ông rất giống như một người mất trí, thuốc an thần đã phát huy tác dụng của nó.
Diễm có hỏi gì ông cũng chỉ cười, quá sợ hãi Diễm vội đi gọi bác sĩ. Sau khi khám xong cho ông Hải, bác sĩ bảo Diễm.
_Trong quá trình điều trị và hôn mê kéo dài thần kinh của ông Hải có dấu hiệu bị tổn thương, ông ấy bây giờ rất giống một đứa trẻ lên năm. Ông không thể phục hồi được trí nhớ nếu như ông không được chăm sóc cẩn thận, uống thuốc đúng liều. Mong cô cố gắng…!!
Diễm chết lặng, tưởng ông Hải tỉnh lại, hai bố con có thể nhận ra nhau, có thể nói chuyện sau bao nhiêu ngày ông ngủ mê mệt, bây giờ ngay cả con gái ông là ai, ông cũng không biết, một người đàn ông gần năm mươi tuổi lại hành động giống một đứa trẻ lên năm. Lòng Diễm tan nát, thế là hết, Diễm bây giờ trở thành trụ cột của gia đình, mọi chuyện đều đang đổ dồn lên đôi vai nhỏ bé của Diễm.
Từ một cô bé suốt ngày chỉ biết bay nhảy, đi chơi, bây giờ phải ép mình trưởng thành, ép mình lớn lên, bao nhiêu bất hạnh xảy ra chỉ trong khoảng một thời gian ngắn khiến Diễm đuối sức, sợ hãi, Diễm muốn chạy trốn.
Bây giờ Diễm vừa phải lo cho cha, vừa phải lo cho công ty, Diễm tính sau khi giải quyết xong chuyện công ty nếu có thể cứu được công ty, Diễm sẽ cố hết sức, còn nếu không thể, Diễm cũng không hề tiếc nuối, đã từ lâu, Diễm không hề đam mê kinh doanh, Diễm chỉ muốn trở thành một cô giáo, một nhà văn.
Ông Hải đã tỉnh nên Diễm và ông quản gia đi xin giấy xuất viện, đóng tiền viện phí, thu xếp đồ đạc cho ông Hải, cả hai đưa ông Hải về nhà.
Diễm vừa đi khỏi, trước cổng bệnh viện, có một người đàn ông gọi điện cho Quân.
_Chào anh, ông Hải đã tỉnh rồi…!!
Quân cười.
_Cậu tiếp tục đi theo họ….!!
_Vâng…!!
Cúp máy, anh ta phóng xe theo sau chiếc xe tắc xi chở ông Hải và ông quản gia, còn Diễm đi xe máy.
Ông Hải vừa tỉnh lại, ông Đăng cũng được thông báo ngay sau khi ông Hải đi. Xem ra trong cuộc chiến này, ông Đăng và Quân đều có lí do riêng để cho người theo dõi bố con ông Hải, ông Đăng làm thế vì muốn trả thù, muốn biết kẻ thù của mình đi đâu, làm gì để tiện bề hành động, còn Quân, Quân làm như vậy là có ý gì, phải chăng Quân làm thế vì Quân muốn bảo vệ Diễm. Câu hỏi này chỉ có mình Quân có thể trả lời được.
Về đến nhà, Diễm nhanh chóng nhờ Dì Hoa sắp xếp lại phòng cho ông Hải, từ một người đàn ông làm chủ cuộc sống của mình, bây giờ ông Hải giống như một đứa trẻ, ông không hiểu, không biết gì cả, có lẽ ông cũng biết Diễm là con gái của ông nên đối với Diễm, ông luôn cười và đặc biệt rất quyến luyến Diễm.
Diễm nhìn điệu bộ ngây dại của ông, không cầm được nước mắt, Diễm khóc như mưa. Ở nhà chơi với ông đến chiều, Diễm lái xe đến bệnh viện thăm Hồng, dù ông Hải không còn tỉnh táo nữa, nhưng chỉ cần ông tỉnh lại là Diễm mừng rồi, ông tỉnh lại còn hơn sợ ông có thể chết bất kì lúc nào, ông sống không còn tỉnh táo nhưng Diễm thấy ông còn dễ mến hơn người cha gia trưởng, chỉ biết có tiền như ngày trước, bây giờ Diễm là người điều khiển ông, không phải ông Hải điều khiển cuộc sống của Diễm