Nói xong câu đó, Kiên im lặng, không thể hỏi được Kiên thêm câu nào, Loan buồn phiền chán nản, xem ra mối tình này không thể có được một cái kết tốt đẹp, ngày trước tưởng Quân không có ai, Loan đã không còn hy vọng, nói gì bây giờ trong lòng Quân đã có một người con gái khác.
Nửa giờ sau, bác sĩ gọi Quân vào phòng riêng. Cho Quân xem mấy bức hình chụp não bộ của Diễm, ông nói.
_Cô ấy có từng bị đánh vào đầu lần nào không…??
Quân gật đầu.
_Có, cô ấy từng bị tai nạn cách đây mấy tháng….!!
Ông bác sĩ nói tiếp.
_Tai nạn đó đã làm cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, bây giờ những kí ức cũ đang dần được hồi phục lại nên những cơn đau đầu sẽ xuất hiện thường xuyên, anh nên chú ý đến tình hình sức khỏe của cô ấy, đừng để cô ấy suy nghĩ nhiều, hay phải chịu nhiều căng thẳng, nếu không sẽ không tốt cho hệ thần kinh của cô ấy…!!
_Vâng, cảm ơn bác sĩ…!!
Quân trở về phòng bệnh của Diễm, thấy Diễm mắt đang nhìn lên trần nhà, đầu đang suy tư chuyện gì đó.
Quân lo lắng hỏi.
_Em thấy trong người thế nào rồi…??
Diễm mệt mỏi.
_Em có thể ra về được chưa…??
_Không được, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi…!!
_Nếu ở đây thêm em sẽ phát điên lên mất, anh cho em về….!!
Thấy Diễm năn nỉ quá, Quân đành phải cho Diễm về khách sạn, trên đường đi, Diễm ngủ ngà ngủ ngật trên xe.
Quân cười.
_Con nhóc này đúng là hết cách, có lúc em làm cho anh phát điên, có lúc anh lại không nỡ làm tổn thương em, thiền thần hay tàn nhẫn cũng đều là em…!!
Vừa về khách sạn, Quân tưởng Diễm sẽ ngủ vùi trong phòng nhưng Diễm lại đòi về nhà. Quân nổi nóng.
_Em vừa phải thôi, không phải bây giờ em đã biết Trường ở đâu rồi sao, em chưa làm xong yêu cầu của anh, em đã vội đòi về rồi là sao…??
Quân ghen tuông nói tiếp.
_Có phải bây giờ cô nôn nóng muốn nhanh chóng về nhà để gặp mặt hắn đúng không…??
Diễm chán nản đáp.
_Anh thôi đi có được không, em muốn về vì ở nhà còn nhiều việc chờ em giải quyết, em đã đi quá lâu rồi, em không muốn bố em, công ty xảy ra chuyện…!!
_Em yên tâm, bố em vẫn bình an, dù em có về, em cũng không thể giúp bố em tỉnh lại, không thể thay mặt công ty đi kí kết hợp đồng, em nên lo cho em đi thì hơn…!!
Hết chịu nổi tính gia trưởng của Quân, Diễm hét.
_Anh nhất định không cho em về…??
_Em đã biết câu trả lời của anh rồi em còn hỏi làm gì nữa…!!
Bực mình, Diễm mở cửa xe ô tô, không nói không rằng, Diễm bỏ đi. Quân nhanh chóng nắm chặt lấy tay Diễm, lôi giật Diễm lại, Quân nói từng từ một.
_Sau khi em giúp tôi kí kết xong hợp đồng, tôi sẽ đưa em về, thế nào em có đồng ý không…??
Diễm nhíu mày.
_Buổi kí kết hợp đồng của công ty anh kéo dài bao lâu…??
_Còn tùy vào khả năng của em, nếu em thuyết phục được họ đồng ý các điều khoản do công ty anh soạn sẵn thì em nhanh được về, còn nếu không em sẽ phải ở lại lâu đấy…!!
Diễm nghiến chặt răng.
_Anh đừng ép người quá đáng…!!
Quân cười khẩy.
_Thế này vẫn chưa là gì với em đâu, vẫn còn nhiều chuyện đang chờ em ở phía trước…!!
Kéo Diễm lên xe ô tô, đóng mạnh cửa, Quân bảo tài xế.
_Chúng ta đi thôi…!!
Loan đi một xe riêng nên những câu Quân nói với Diễm, Loan không nghe được. Loan càng ngày càng ghen, càng thấy Quân và Diễm có mối quan hệ không hề đơn giản chỉ là bạn bè, họ còn có một quan hệ rất đặc biệt nào đó mà Loan không thể đoán ra được.
Chiếc xe tiến vào cổng công ty có tên là FC Blue, nhìn thấy tên của công ty, Diễm tò mò.
_Anh đưa em đến đây làm gì, em có hiểu gì về mối quan hệ của công ty anh với công ty này đâu…!!
Quân mai mỉa.
_Mấy năm em đi du học, em không thể rút ra được gì cho mình à…??
Diễm cáu.
_Anh khinh người như thế thì anh mang em đến đây làm gì…??
Mở cửa xe, Quân giục.
_Em xuống đi, đến giờ làm việc rồi…!!
Loan, Diễm, Quân, Kiên được nhân viên công ty hướng dẫn lên phòng họp. Phòng họp hội đồng quản trị của công ty FC Blue cũng khá rộng, ở giữa phòng đặt một bàn dài, có hơn hai mươi cái ghế được xếp hai bên, ở giữa bàn đặt một lọ hoa to.
Diễm thấy có mấy người phía công ty FC Blue đã chờ sẵn, Diễm không tài nào được, Quân mang Diễm đến đây là có ý gì.
Hai bên đối tác bắt tay nhau, bên công ty FC Blue do người nước ngoài quản lí nên có hai người nước ngoài, ba người còn lại là người Việt.
Tiếng Anh của Quân, Loan, Kiên rất chuẩn. Diễm thì khỏi nói, Diễm đã sống ba năm ở bên Mỹ.
Qua màn giới thiệu, cuộc đàm phán bắt đầu. Diễm thấy mình thật là người thừa vì mọi chuyện đều do Quân, Kiên, Loan lo hết, Diễm xuất hiện ở đây chỉ là vật trang trí mà thôi.
Ông Carson là người rất khó tính, ông luôn lựa chọn đối tác kĩ lưỡng nên cuộc đàm phán không diễn ra suôn sẻ như dự kiến ban đầu.
Sau hai tiếng đàm phán không có kết quả, hai bên tạm nghỉ ngơi trong ít phút, rồi tiếp tục đàm phán tiếp, nếu lần này thất bại, dự án của công ty coi như bị hủy bỏ.
Bốn người được đưa đến một căn phòng trống, nhân viên công ty mang cà phê, nước ngọt, rượu và nước khoáng cho mọi người.
Quân nhăn trán.
_Không ngờ ông ta lại là người khó thuyết phục như thế…??
Loan suy tính.
_Em cũng thật không ngờ, em chỉ nghe danh của ông ta, đến bây giờ được gặp mặt em thấy ông ấy đúng là một con người rất cứng rắn, dùng lời khó mà lay chuyển được suy nghĩ sắt đá của ông ấy…!!
Kiên lên tiếng.
_Chúng ta phải dùng cách gì đây sếp….?? Không lẽ lại bỏ cuộc, chúng ta phải khó khăn lắm mới có cơ hội được gặp mặt ông ta, nếu lần này thất bại, tôi e sẽ không còn có lần sau nữa…!!
Ở trong phòng bức bối khó chịu nên Diễm mở cửa đi ra ngoài, đi qua hàng lang của công ty, Diễm thấy có một căn phòng chỉ treo độc một bức ảnh, vốn là ngời yêu hội họa, nên tò mò Diễm bước vào, Diễm muốn nhìn xem bức tranh kia có gì đặc biệt không.
Vừa nhìn thấy bức tranh, Diễm cảm thấy có một nỗi đau đang dâng tràn trong lòng, lồng ngực đau thắt, trái tim Diễm nhỏ lệ, không kìm nén được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên má, Diễm cũng không hiểu được lí do vì sao.
Đúng như cái tên của nó, bức tranh nói về nỗi đau mất đi người thân, mất đi người quan trọng của cuộc đời, Diễm đã mất mẹ, bây giờ lại sắp mất cha nên Diễm có thể hiểu được tâm trạng của người họa sĩ khi vẽ nên bức tranh này.
Bàn tay Diễm sờ nhẹ lên bức tranh, nhắm mặt lại, Diễm có thể hình dung được khuôn mặt đau khổ, có thể cảm nhận được nỗi đau của người họa sĩ.
_Cô đang làm gì đấy hả…??
Tiếng quát của ông Carson khiến Diễm giật mình. Thấy Diễm đi ra ngoài, Quân đi theo, sợ Diễm bị ông Carson mắng nên Quân vội nói.
_Xin lỗi ông, cô ấy không cố ý làm hỏng bức tranh của ông…!!
Nhìn thấy lệ đầm đìa trên má Diễm, cả ông Carson và Quân đều kinh ngạc, cả hai không hiểu tại sao Diễm lại khóc, Quân tưởng Diễm bị đau đầu quá nên thế.
_Em không sao chứ, có cần anh cho người đưa em về khách sạn không…??
Diễm lắc đầu.
_Em không sao…!!
_Em đừng nói dối, nếu em không sao, tại sao em lại khóc…??
Chỉ bức tranh, Diễm nói.
_Bức tranh này khiến em buồn quá, không cầm được lòng nên em khóc vậy thôi…!!
Quân quan sát bức tranh, xem xong, Quân thở dài.
_Em nói đúng, chỉ có ai mất đi người thân của mình mới thấu hiểu được nỗi đau của người khác…!!
Đôi mắt Quân đỏ hoe, một người còn cha còn mẹ như Quân tại sao lại buồn đau. Thấy Quân đau lòng, Diễm tưởng Quân cũng đồng cảm với nỗi đau của mình.
_Anh cũng hiểu được bức tranh nói gì à…??
_Em đừng nói lung nữa, mau xin lỗi ông Carson, rồi đi ra khỏi đây…!!
Diễm lí nhí.
_Xin lỗi ông, tôi không cố ý…!!
Diễm và Quân thấy mắt ông cũng đang đỏ, cả hai ngơ ngác nhìn nhau. Diễm là một cô gái ngây thơ nên có gì nói nấy.
_Có phải hai người trong bức tranh này là người thân của ông đúng không…??
Nắm chặt lấy tay Diễm, Quân gắt nhỏ.
_Đi thôi, em làm ông Carson giận bây giờ…!!
_Họ là vợ và con trai tôi…!!
Diễm buồn rầu hỏi.
_Xin lỗi ông nếu tôi có nói sai điều gì mong ông bỏ qua cho. Họ đã mãi rời xa ông rồi đúng không…??
_Đúng thế, tai nạn giao thông đã cướp mất họ ra khỏi vòng tay tôi…!!
Diễm dựa đầu vào vai Quân. Nước mắt đong đầy, Diễm nói đầy sẻ chia.
_Tôi có thể hiểu được nỗi đau của ông vì tôi từng bị mất một người thân yêu quý, gần gũi với mình, bây giờ căn bênh suy tim cũng sắp cướp mất bố tôi…!!
Ông Carson nhìn Diễm, trên môi ông nở một nụ cười buồn.
_Xem ra cô đúng là người rất đa cảm…!!
Đỏ bừng mặt, Diễm vội đứng thẳng người lên. Không hiểu tại sao, Diễm lại dựa đầu vào vai Quân khi đau khổ thế này, Loan đứng ở bên ngoài nhìn cảnh Diễm dựa đầu vào vai Quân, lòng Loan buồn vô hạn, Loan và Quân chưa từng có cảnh gần gũi nhau như Quân và Diễm. Đến bây giờ Loan có thể hiểu được phần nào mối quan hệ giữa Quân và Diễm.
Sau hai mươi phút nghỉ ngơi, đàm phán giữa hai bên bắt đầu, thật lạ là ông Carson lại đồng ý kí kết hợp đồng với công ty Quân, buổi kí kết hợp đồng cuối cùng cũng diễn ra tốt đẹp. Nhìn Diễm, Quân nở một nụ cười thật tươi, Diễm ngơ ngác không hiểu gì cả.