Mặt Trường đanh lại, môi nhếch lên, Trường không hiểu trong lòng Trường bây giờ đang ghen tuông hay là đang hận. Ngược lại Diễm rất bình thản, Diễm đóng cổng. Một chân chẹn vào giữa hai cánh cửa, Trường gằn giọng.
_Anh có chuyện cần nói với em…??
Diễm cáu.
_Còn tôi không có chuyện gì cần nói với anh…!!
Trường khinh khỉnh.
_Cô tưởng có thể trốn tôi cả đời hay sao….!!
Diễm nhíu mày.
_Tại sao anh lại nghĩ là tôi đang trốn tránh anh, tôi và anh có quan hệ gì đâu mà phải trốn tránh…!!
_Em không thể ăn nói tử tế với anh dù chỉ là một lần được sao, tại sao mỗi lần anh gặp mặt em, em đều như thế….!!
_Lẽ ra anh nên hiểu tại sao điều này lại xảy ra mới đúng, anh có cần tôi nhắc lại tại sao không….??
Trường xua tay.
_Không cần, anh không muốn nghe nữa. Anh có thể yêu cầu em làm cho một việc được không….??
Diễm kiên nhẫn hỏi.
_Anh muốn tôi làm gì….??
_Em có thể không gặp mặt Quân, không đến gần Quân được không….??
Diễm tức giận.
_Tại sao….??
_Em thừa hiểu anh không thể đứng nhìn em và anh ta ở bên nhau, lòng anh đang đau em có hiểu không….??
Không muốn nghe, Diễm cố đóng cánh cổng lại, Trường lôi giật hai cánh cổng ra, Diễm gần như ngã ngửa xuống đất. Trường sợ hãi kêu lên.
_Em không sao chứ….??
Trường cúi xuống, chìa tay, Trường định đỡ Diễm dậy, gạt tay Trường ra, Diễm hét.
_Đừng đụng vào người tôi…!!
Không lí gì đến thái độ tức giận, lạnh lùng của Diễm, Trường nắm tay Diễm, lôi Diễm đứng dậy, ôm chặt lấy Diễm, Trường đau khổ nói.
_Em không thể nghĩ đến anh dù chỉ là một chút được sao….??
_Tôi phải làm gì, anh mới chịu buông tha cho tôi, anh nói đi….??
_Nếu em đồng ý làm bạn gái của anh, anh sẽ buông tha cho em….!!
Diễm thở dài.
_Anh thừa biết là điều này tôi làm không được, anh hãy về với chị Hồng đi, chị ấy mới là người con gái dành cho anh, chị ấy đã chờ anh tám năm rồi, anh nên nghĩ cho chị ấy một chút, còn tôi, tôi không thể làm gì có lỗi với cha tôi, ông đã khổ sở vì tôi lắm rồi, tôi cũng chỉ có một mình bố tôi thôi, nếu vì ở bên anh bố tôi xẩy ra chuyện gì, tôi sẽ không thể sống bên anh, cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp, tôi mong anh hiểu….!!
Trường mai mỉa.
_Nói đi nói lại, cô vẫn dựa vào lí do này để rời xa tôi, có phải cô đang yêu, đang thích Quân đúng không….??
Đẩy Trường ra, Diễm chán nản đáp.
_Tôi thích ai, yêu ai cũng không liên quan gì đến anh….!!
Diễm đuổi Trường.
_Anh về đi, tôi còn phải đóng cổng đi ngủ….!!
Ôm ngang eo Diễm, Trường cười thật đểu.
_Tại sao cô không hôn tôi chúc ngủ ngon nhỉ….??
Trường cúi xuống, Diễm sợ hãi, mặt Diễm trắng bệch, Diễm không muốn nhận một nụ hôn cưỡng ép, càng không muốn bị đem ra làm trò đùa giữa hai chàng trai. Diễm quay mặt đi chỗ khác, Diễm quát.
_Anh đừng làm thế, tôi không muốn….!!
_Sao lúc nãy anh ta hôn cô được, tại sao bây giờ tôi lại không được….!!
Diễm phẫn uất.
_Anh đi đi, làm ơn….!!
Trường không muốn nghe, bây giờ con thú trong Trường đang trỗi dậy, mặc kệ Diễm khóc, Diễm van xin, Trường cúi xuống.
Diễm bị lôi giật ra, đồng thời một tiếng bốp vang lên. Mặt Trường bị một quả đấm bay thẳng vào mặt.
Mắt mũi Trường tối sầm, môi đang rỉ máu, quả đấm này đúng là rất mạnh. Trường và Diễm cả hai đều giật mình nhìn người vừa mới xuất hiện, là Quân.
Diễm ôm lấy đầu, Diễm không muốn bị rơi vào tình huống khó xử thế này, Diễm đang làm cho hai chàng trai từ bạn hóa thành thù. Diễm không muốn là một người con gái lẳng lơ, không muốn ai vì Diễm phải chịu tổn thương.
Trường lao lên, Quân đẩy Diễm đừng ra đằng sau.
_Bốp….!!
Lần này người bị đấm vào mặt là Quân. Diễm hét cả hai.
_Dừng tay lại, xin hai người đừng đánh nhau nữa….!!
Quẹt ngang dòng máu đang chảy trên má, Quân gượng cười bảo Diễm.
_Em nên đứng sang một bên, đây là cuộc chiến giữa anh và hắn không liên quan gì đến em….!!
Diễm đau khổ nói.
_Em chính là một đứa con gái không ra gì, em đã làm khổ hai người, thôi hai người đi đi, em không muốn gặp mặt ai nữa, đi đi….!!
Quân gằn giọng.
_Tôi không muốn cậu tìm cách gặp mặt Diễm nữa, tôi nói gì cậu có hiểu không….??
Trường cười gằn.
_Tại sao tôi phải nghe lời anh, người yêu cầu anh nên tránh xa cô ấy là tôi mới đúng, anh đang cản trở tình yêu của chúng tôi….!!
Quay sang Diễm, Quân hỏi.
_Em nói đi, có phải trong em bây giờ chỉ có mình hắn đúng không, có phải em luôn mong anh nên đi để em dễ dàng đến với hắn đúng không….??
Trường nói.
_Điều đó cậu còn phải hỏi sao, cậu nên đi đi….!!
Quân quát.
_Im mồm, tôi không hỏi cậu. Diễm, em nói gì đi…!!
Bịp chặt hai tai, Diễm lắc đầu.
_Xin anh, xin anh đừng hỏi gì em vào lúc này, em không muốn nghe, cũng không muốn biết gì cả….!!
Thấy Diễm kích động, Quân ôm lấy Diễm, vỗ nhẹ vào lưng Diễm, Quân vỗ về.
_Có anh ở đây, em đừng lo lắng gì cả, anh ta sẽ không làm gì được đâu….!!
Cảnh âu yếm giữa Diễm và Quân làm Trường đau đớn, làm cơn ghen tuông trong Trường bùng lên, không kìm nén được cơn giận dữ trong lòng. Cởi bỏ áo khoác, bẻ ngón tay kêu răng rắc,Trường thách thức.
_Hôm nay chúng ta phải giải quyết chuyện này cho rõ ràng, thế nào có phải cậu đã sợ rồi không….??
Buông Diễm ra, Quân bình tĩnh.
_Tôi sợ người sẽ phải hối hận vì hành động khinh người hôm nay là cậu…!!
_Đánh đi rồi sẽ biết kết quả, không đánh nhau làm sao nói….!!
Quân gật đầu.
_Đúng thế…!!
Quân cởi bỏ áo vét, nới cúc áo, bỏ cà vạt, Diễm sợ hãi hết nhìn Trường, lại nhìn Quân, Diễm đứng ở giữa, mệt mỏi Diễm nói.
_Hai anh làm ơn đừng làm thế, em xin hai người, hãy để cho em được yên, xin hai người từ sau đừng đến tìm em nữa, coi như em không hề quen biết hai người….!!!
Đẩy Diễm sang một bên, Quân cười.
_Em nên đi vào trong nhà đi, anh và hắn có vài chuyện cần nói với nhau, không sớm thì muộn điều này cũng phải xảy ra thôi….!!
Trường càng thấy Diễm và Quân nói chuyện với nhau, càng thấy hai người thân mật, không chịu đựng thêm nữa, Trường là người ra tay trước, Quân đánh trả, hậu quả là một trận chiến giữa hai tình địch diễn ra, mặc Diễm cố can ngăn, cố cầu xin, cố hét, họ vẫn không dừng lại, người bị thua thê thảm nhất là Quân, Quân không đánh nhau bao giờ nên không thể bằng Trường, hậu quả Quân nằm bẹp trên đất, mặt bầm tím, môi xưng phồng, mép rách toạc.
Diễm gào khóc, Diễm không ngờ vì Diễm, hai người đàn ông Diễm coi là người thân thiết với mình nay vì sự mập mờ không rõ yêu hay nghét của Diễm đã khiến họ đánh nhau như kẻ thù thế này.
Diễm quỳ xuống bên cạnh Quân, Diễm sợ hãi hỏi.
_Anh có sao không….??
Quân gượng nói.
_Anh không sao….!!
Ngước mắt lên nhìn Trường, Diễm chán ghét bảo Trường.
_Bây giờ anh có thể đi được rồi chứ…??
Trường bật cười cuồng dại, đúng là dù có đánh thắng Quân thì sao, tình cảm Diễm dành cho Trường không thể nào quay về như trước kia nữa, loạng choạng Trường rời khỏi nhà Diễm, Trường ra đi mang theo con tim tan nát, mang theo một tâm tư nặng trĩu, đời Trường sao mà đau khổ thế này.
Diễm gục khóc nức nở, đỡ Quân ngồi dậy, nhìn Trường thất thểu ra về, lòng Diễm cũng đang đau, trái tim cũng đang rỉ máu.