Họ kinh ngạc trước thông tin mà Quân vừa cung cấp. Từ trước đến nay Quân ít khi nói về cuộc sống riêng tư của mình. Nay Quân chịu chia sẻ, họ tận dụng cơ hội này để khai thác thêm.
Diễm tròn xoe mắt nhìn Quân. Diễm không tin được là Quân đã nói cho báo chí biết họ là vợ chồng. Diễm chưa kịp nói được câu gì. Quân đã nhanh chóng trả lời hết các câu hỏi của báo chí.
Họ liên tục chụp hình hai người. Diễm và Quân đều là hai người nổi tiếng. Một người là một doanh nhân thành đạt và là một luật sự giỏi. Người kia là một nhà văn và họa sĩ thành công. Việc họ hay đi chung và đi ăn cùng nhau đã gây không ít tò mò cho mọi người, lần trước Quân kịp thời cho người ngăn không cho báo chí đăng hình của hai người nhưng lần này Quân không còn muốn dấu nữa. Diễm là người vợ hợp pháp của Quân. Quân muốn công bố tin tức này cho mọi người biết. Cũng muốn gián tiếp nói cho bà Phương, Loan và ông Trần hiểu rằng ai mới là người vợ mà Quân muốn cùng sống cho đến hết cuộc đời mình.
Diễm lảo đảo cùng Quân rời nhà hàng. Mặt Diễm trắng bệch, Diễm khó nhọc trèo vào trong xe, thắt dây an toàn cho mình. Diễm không thèm nói một câu với Quân.
Quân lái xe đi. Vừa lái xe, Quân vừa nhìn Diễm qua gương xe. Nhìn khuôn mặt trắng bệnh, cơ thể không ngừng run rẩy của vợ. Quân lo lắng hỏi.
_Cô có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?
Diễm mím môi đáp.
_Chỉ cần anh để cho tôi yên là được rồi.
Quân cười nhạt.
_Cô có gan làm, cô phải có gan chịu đựng đến cùng chứ? Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Còn nhiều việc đang chờ cô ở phía trước.
Diễm run rẩy đáp.
_Tôi…tôi biết. Anh không cần phải nhắc.
Quân dừng xe bên vệ đường. Quay sang Diễm, Quân nói.
_Nghe này! Tôi cũng không muốn dồn cô vào đường cùng nhưng chính cô đã thách thức và phản bội tôi trước nên cô đừng có trách tôi.
Diễm quay mặt nhìn sang bên kia đường. Lòng Diễm tan nát. Diễm không trách Quân, hay trách bà Phương. Diễm chỉ trách bản thân mình.
Diễm càng cố không rơi lệ. Diễm càng khóc nhiều hơn. Quân không cầm được lòng. Thấy Diễm đau khổ, khóc lóc. Quân ôm Diễm vào lòng. Vỗ nhẹ lên lưng Diễm, Quân trấn an.
_Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Cô đừng lo lắng nhiều quá.
Diễm sụt sịt đáp.
_Em sợ lắm. Em không muốn thằng bé bị tổn thương. Em phải làm gì để bảo vệ nó đây?
Quân bực mình đáp.
_Tất cả cũng là tại cô. Nếu cô không ngu ngốc bỏ đi và không nói dối, mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này.
Quân thở dài nói tiếp.
_Thằng bé là con tôi. Tôi sẽ không để thằng bé bị tổn thương hay phải chịu bất kì đả kích nào. Cô hãy tin tôi.
Diễm ngước mắt lên nhìn Quân. Diễm biết Quân nói là sẽ làm được. Diễm chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của Quân. Diễm chỉ mong Quân sẽ không làm gì quá đáng vì tất cả mọi chuyện cũng đều do Diễm gây ra.
Quân không nhìn thẳng vào mặt Diễm. Quân lảng tránh ánh mắt long lanh lệ của Diễm. Quân sợ nếu còn nhìn thêm vào mắt Diễm. Quân sẽ yếu lòng, sẽ tha thứ cho Diễm. Quân không muốn bị biến thành một thằng hề thêm nữa.
Quân lái xe đưa Diễm về tòa án. Quân làm theo lời Diễm. Quân đã rút đơn kiện Jenny và Maraget.
Ngay chiều hôm đó Jenny tổ chức họp báo. Jenny chính thức xin lỗi Diễm, và công bố tác phẩm văn học " If we’ve ever met " không phải là của mình. Trước khi được thả ra khỏi tù, Quân đã cảnh cáo Jenny và Maraget. Quân nói rằng nếu họ còn dám làm hại Diễm thêm một lần nữa, hình phạt mà Quân dành cho họ sẽ không còn nhẹ như lần này nữa đâu. Jenny đã hiểu Diễm hơn nên không còn có ý định chống đối Diễm nữa.
Diễm dùng số tiền mình hiện có, Diễm giúp Maraget tiếp tục chữa trị cho con gái. Diễm không hề oán hận hành vi lấy cắp tác phẩm do mình sáng tác của Maraget, cũng không oán hận Jenny luôn tìm cách hạ nhục và công khai cướp công của mình. Diễm sợ thù hận. Diễm không muốn hàng ngày tâm trí, trái tim bị bào mòn vì nó. Diễm muốn ai cũng được sống bình an.
Đã lấy lại được tác phẩm và danh tiếng của mình. Diễm tiếp tục hoàn thiện nốt phần cuối. Diễm mời Jenny về làm việc chung trong nhà xuất bản và phòng tranh của mình. Thật ra tất cả đều là của Quân nhưng Diễm đứng tên làm chủ. Cuộc sống yên bình trở lại.
Cuộc sống ở đây thì thế nhưng từ khi bị Quân nhận ra mình là ai, Diễm không có ngày nào được sống yên ổn. Diễm luôn lo sợ và hốt hoảng.
Sự thật nào cũng sớm muộn bi phanh phui, huống hồ Quân không hề có ý định dấu giếm. Chỉ có mấy ngày Quân đón mẹ con Diễm về sống chung. Ở quê nhà gia đình, bạn bè, Loan, và ông Trần đều biết được sự thật.
Bà Phương không tin được là bà đã cố tình đẩy Quân đi xa như thế, không ngờ gần đến đích, mọi chuyện lại không tuân theo sự sắp xếp của bà.
Quân và Diễm đã gặp lại nhau. Quân đã biết Diễm là ai. Quân còn đón Diễm về sống chung. Ngay sau khi nhận được tin vào sáng hôm sau. Bà Phương lập tức gọi điện cho Quân.
Ngay câu đầu tiên bà quát.
_Con nói đi, có phải con đang sống cùng con bé đó đúng không?
Quân đang lau khô tóc. Quân không ngạc nhiên khi nghe giọng kích động của bà Phương.
Quân bình tĩnh trả lời.
_Cô ấy là vợ của con. Con sống chung với cô ấy có gì là sai?
_Con làm như thế là không được. Con bé đó đã rời bỏ con. Loan mới thực sự là người vợ mà con cần.
Quân căm tức nói.
_Đến tận bây giờ mẹ vẫn chưa tỉnh ra sao? Mẹ có biết tại sao hơn bốn năm rồi con vẫn chưa muốn lấy cô ấy, con chỉ thích cô ấy thôi không?
Bà Phương im lặng không đáp. Quân nói tiếp.
_Con không cần biết mẹ có thích Diễm hay không? Con yêu cô ấy, chúng con cũng đã có con chung. Mẹ bảo làm sao con có thể từ bỏ cô ấy được.
Bà Phương kích động hỏi.
_Con bảo sao? Con và con bé đó đã có con chung? làm sao con có thể khẳng định đứa bé đó là con của con?
Quân cay đắng nói.
_Thằng bé vừa mới năm tuổi. Mẹ tính thời gian cô ấy rời bỏ con đi xem thằng bé có phải là con của con không?
Bà Phương tê tái. Bà run sợ hỏi Quân.
_Con…con đã nhớ hết mọi chuyện rồi sao?
Quân hét.
_Nhờ mẹ mà bây giờ con mới biết con là ai và con đã quên mất thứ gì. Mẹ nên chuẩn bị tinh thần đi, nếu con phát hiện ra tất cả mọi mất mát của con trong năm năm qua đều là do mẹ gây ra, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.
_Con bé đã nói gì với con đúng không?
_Cô ấy không nói gì cả. Ngay lần đầu tiên gặp lại cô ấy, con đã yêu cô ấy. Con luôn chạy theo cô ấy, thậm chí con còn cầu hôn cô ấy khi con không còn nhớ được cô ấy là ai. Mẹ có biết là con đã phải sống khổ sở như thế nào không? Con luôn bị hình bóng cô ấy ám ảnh, dày vò tâm trí. Con luôn hỏi cô ấy là ai? Cô ấy có quen biết con không? cô ấy luôn trả lời con là không. Thậm chí cô ấy còn tìm cách trốn chạy khỏi con thêm một lần nữa. Nếu không phải do con tự tìm lại được kí ức của mình. Mẹ nghĩ rằng con có thể bắt cô ấy quay về với con sao?
Bà Phương ngoan cố nói.
_Dù con yêu con bé đó nhưng nó đâu có yêu con. Con không nên yêu mù quáng như thế mãi. Con đã đính hôn với Loan rồi, đám cưới cũng đã chọn được ngày tổ chức. Con không định vứt bỏ mọi thứ để chạy theo con bé đó chứ?
Quân thách thức.
_Mẹ đoán thử xem. Con không còn là thằng con trai để cho mẹ sỏ mũi nữa. Mẹ có thể sắp xếp cuộc sống của con theo ý mẹ khi con bị mất trí nhớ nhưng nay con đã lấy lại được trí nhớ của mình. Con chỉ lấy người con yêu và muốn sống cả đời bên cô ấy. Con và cô ấy cũng đã có một đứa con trai. Mẹ muốn con từ bỏ hạnh phúc, tình yêu và con trai của mình sao?
Bà Phương biết bây giờ bà không thể dùng cách gì để khiến Diễm rời xa Quân nữa. Dù cho Diễm có là người con gái không ra gì. Quân cũng muốn lấy và sống cả đời bên cạnh Diễm. Chưa hết họ còn có con chung, bà không thể ác độc ép Quân lấy Loan. Trong mắt ông Trương từ lâu bà đã không còn là người vợ ông tôn trọng nữa, nếu ông còn biết bà lại ép Quân rời xa Diễm khi họ đang có một đứa con trai. Ông Trương sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.
Bà sợ sự ghẻ lạnh của cả hai bố con Quân. Ngày trước Quân chưa nhớ được gì nên luôn ngoan ngoãn nghe theo lời bà. Tuy ông Trương không còn quan tâm đến bà như trước nhưng ít ra bà còn có Quân. Bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn đổi khác. Quân đã khôi phục lại được trí nhớ. Bà đang rối trí, bà không biết nói gì với Quân.
Quân gằn giọng hỏi.
_Sao mẹ không nói gì?
Bà Phương cáu.
_Con đừng lên giọng với mẹ. Nếu con lấy con bé đó. Mẹ sẽ từ con.
Quân cười nhạt.
_Mẹ đã ngăn cấm con hơn bốn năm rồi, với mẹ vẫn còn chưa đủ sao. Nếu mẹ muốn suốt đời không muốn nhìn thấy con và cháu trai của mẹ thì cứ việc. Con chán phải tranh đấu với mẹ lắm rồi. Mẹ có biết bị mất trí nhớ đáng sợ như thế nào không? Con luôn tự hỏi con là ai? con có quên điều gì quan trọng không?. Điều khiến con đau đớn nhất là mẹ cố tình sắp xếp cuộc sống của con theo ý mẹ. Nếu con là một thằng con trai nhu nhược, một kẻ chỉ thích sống dựa vào người khác mẹ hãy làm thế nhưng con không phải là một người sống được như thế. Con luôn muốn đi lên bằng chính đôi chân của mình.
_Mẹ biết là mẹ không nên xóa bỏ hình ảnh của con bé đó ra khỏi đầu con nhưng mẹ làm thế vì mẹ muốn tốt cho con. Con bé đó không xứng với con.
_Con tự biết chọn người yêu cho mình. Mẹ không phải là con nên mẹ không thể hiểu được ai mới tốt cho con. Nếu ai cũng chọn người yêu vì nhà cô ấy giàu có hay vì cô ấy xinh đẹp, có địa vị. Mẹ nói đi, tình yêu làm gì còn sắc màu nữa.
Bà Phương cố vớt vát.
_Giữa mẹ và con bé đó, con chỉ được phép chọn một. Con chọn đi?
_Con không chọn ai, cũng không muốn mất ai. Mẹ và cô ấy đều là hai người quan trọng trong cuộc đời con. Mẹ có thể từ bỏ con nếu mẹ muốn, còn con sẽ không từ mẹ.
Bà Phương quát.
_Con đúng là một đứa con bất hiếu. Mẹ không có một đứa con trai như con.
_Con đã làm con trai ngoan ngoãn của mẹ hơn hai mươi năm rồi vẫn con đủ sao? Mẹ muốn con sống cả đời cô độc và không yêu được ai hay sao? cô ấy có gì không tốt, không xứng đáng với con? Trong mối quan hệ giữa người với người không hề có giới hạn hơn kém. Ai cũng bình đẳng như ai. Con yêu cô ấy, con muốn tạo dựng một gia đình với cô ấy. Mong mẹ chấp nhận. Còn nếu không, con cũng không ép mẹ.
_Còn Loan thì sao? Con sẽ ăn nói với Loan thế nào?
_Con sẽ hủy hôn. Mẹ nghĩ là con có thể lấy cô ấy sau khi con nhớ con là ai sao?
Bà Phương kích động kêu lên.
_Con không thể làm thế! Loan sẽ bị tổn thương và đau khổ nếu như con hủy hôn với nó.
_Vậy còn con thì sao? Con đâu có yêu cô ấy. Con lấy cô ấy vì mẹ muốn thế. Con thừa nhận con là một thằng con trai luôn muốn làm hài lòng mẹ, luôn muốn mẹ vui. Con luôn nghĩ mẹ muốn con lấy Loan vì nghĩ mẹ không có gì dấu giếm con cả. Nhưng hóa ra tất cả cũng chỉ là màn kịch, mẹ cố tình xóa sạch hình bóng của Diễm ra khỏi cuộc sống của con. Mẹ đã ép mọi người xung quanh cùng mẹ đóng giả một màn kịch. Con là một thằng ngu nên mới tin mẹ mà không có một chút nghi ngờ nào đối với mẹ. Mẹ đã thành công rồi, mẹ đã lấy đi hơn bốn năm cuộc sống hạnh phúc của con. Từ bây giờ con sẽ không còn tin mẹ nữa, cũng không còn ngu dại nghe lời của mẹ nữa. Con sẽ bảo vệ hạnh phúc và tình yêu của mình.
Quân kết thúc cuộc gọi bằng cách thông báo cho bà Phương biết.
_Hai hôm nữa, con sẽ đưa cô ấy và con trai con về cùng. Hy vọng mẹ sẽ đón tiếp mẹ con cô ấy bằng thái độ lịch sự nếu không con sẽ đưa cô ấy đi luôn. Chào mẹ!