Đặt Diễm ngồi trên ghế ngoài phòng khách. Quân hỏi.
_Cô có muốn ăn gì không để tôi nấu cho cô?
Diễm cụp mắt nói.
_Tôi không muốn ăn gì cả. Tôi muốn tắm rửa, sau đó đi ngủ.
_Cô có muốn tôi giúp gì không?
Diễm đỏ bừng mặt. Diễm lúng túng không dám nhìn vào mắt Quân.
_Chẳng phải anh muốn vào thăm thằng bé là gì? Anh nên đi đi. Cũng đã khuya rồi, anh còn phải lái xe về nhà nghỉ ngơi nữa.
_Được rồi. Nếu cô không muốn tôi giúp gì. Tôi đi thăm thăm thằng bé đây.
Quân quay mình bỏ đi. Diễm im lặng nhìn theo. Con tim Diễm tan nát, lòng Diễm đau như cắt. Diễm ước giá mà Quân có thể sống ở đây và không bao giờ lìa xa mẹ con Diễm thì hay biết mấy.
Nước mắt Diễm lại tuôn trào. Cả ngày hôm nay Diễm đã khóc quá nhiều rồi. Diễm không biết mình có thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa. Diễm sợ mình sẽ ngã ngục xuống đây, sợ rằng chính mình sẽ là người đầu hàng trước.
Diễm cố lê thân xác mệt mỏi về phòng. Lấy một bồ đồ. Diễm nhanh chóng tắm rửa. Diễm cần đi ngủ. Đầu Diễm như muốn nổ tung, hai mí mắt chỉ muốn cụp xuống.
Quân ngồi xuống bên cạnh giường của thằng bé. Lòng Quân ấm lại, tình cảm cha con trong Quân trỗi dậy. Được ngắm nhìn thằng bé ngủ say như thế này là ước mơ của Quân.
Quân muốn được là cha của thằng bé. Muốn mỗi tối được chúc nó ngủ ngon và sáng mai được đưa nó đi học. Muốn mỗi ngày đi làm về được ôm nó và hôn nó. Muốn được nghe nó nói chuyện, cười đùa. muốn được nhìn thấy nó lớn lên.
Hôn nhẹ lên trán thằng bé. Quân run run lấy một sợi tóc của nó. Quân thì thầm.
_Xin lỗi cháu. Chú không có ý định lén lút như thế này nhưng chú muốn biết chú và cháu có quan hệ gì không? Cháu đừng lo dù kết quả xét nghiệm ADN chứng minh cháu không phải là con của chú. Chú cũng muốn cháu là con của chú.
Ngồi nhìn thằng bé một lúc. Quân khép cửa phòng của thằng bé. Quân thấy cửa phòng của Diễm vẫn còn sáng đèn. Quân bước đến.
Nhìn Diễm chìm vào giấc ngủ say. Quân say mê ngắm nhìn Quân yêu cả hai mẹ con. Quân muốn được trở thành gia đình của Diễm.
Bà Hoa đứng sau lưng Quân. Bà lên tiếng.
_Chào cậu. Cậu có muốn uống gì không?
Quân giật mình quay lại nhìn bà Hoa. Quân lúng túng đáp lời.
_Không cần. Cháu về bây giờ.
_Cảm ơn cậu đã chăm sóc mẹ con cô Diễm.
Quân gượng cười.
_Cháu phải cảm ơn họ mới đúng. Nhờ có họ, cháu đã hiểu được yêu là gì? gia đình là gì?
Quân nhìn thằng vào mắt bà Hoa.
_Dì có thể nói cho cháu biết sự thật cháu và Diễm có quan hệ gì được không?
Bà Hoa khó nhọc nói.
_Cậu cũng biết rồi. Tôi không thể nói gì khi cô ấy không muốn. Cô ấy nói đúng, quá khứ đã qua rồi hãy cho nó qua đi. Cuộc sống ở hiện tại này mới quan trọng.
Quân cười nhạt.
_Vậy là cháu đoán không hề sai. Dì và cô ấy đang dấu cháu chuyện gì đó. Cháu sẽ tìm ra được dù sự thật đó là gì? Dù Dì và cô ấy có muốn dấu cũng không dấu được.
Quân nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười hai giờ. Quân nói.
_Cháu về đây. Đã khuya lắm rồi.
_Cậu lái xe cẩn thận.
Bà Hoa mở cổng cho Quân. Quân im lặng mở cửa xe, trèo vào trong, đút chìa khóa vào ổ khóa, khởi động máy. Quân lái ve về nhà.
Lôi chiếc khăn tay bọc sợi tóc đen của thằng bé. Quân không biết nên vui hay là nên buồn. Quân thấy mình điên rồ khi cho rằng thằng bé là con của mình nhưng Quân luôn linh cảm thằng bé là con của mình.
Nhìn vào đôi mắt thơ ngây của nó, cách nó nói chuyện, cười đùa, khuôn mặt và vóc dáng của nó. Quân có thể khẳng định thằng bé mang dáng dấp của mình khi còn bé.
Quân không thể nhầm lẫn đôi mắt đen sâu của mình, còn khuôn mặt và cái mũi của nó nữa. Quân dù yêu trẻ đến mấy cũng không thể yêu ngay thằng bé mới gặp lần đầu và muốn trở thành cha của nó ngay được. Chỉ có một điều có thể chứng minh là thằng bé có liên quan đến Quân và quan hệ giữa hai người rất gần gũi.
Việc đầu tiên Quân sẽ làm vào sáng mai là mang sợi tóc này đến bệnh viện làm xét nghiệm. Dừng xe bên vệ đường. Quân mệt mỏi ngã người ra sau ghế.
Quân ôm lấy đầu. Nếu thằng bé thực sự là con của mình, Quân không biết phải làm gì với nó. Nhưng có điều là Quân sẽ chiếm lấy thằng bé bằng được, Quân không thể mất thằng bé cũng như không thể mất Diễm. Quân sẽ giữ cả hai mẹ con.
Một kế hoạch đang dần hình thành nên trong đầu Quân. Quân ước sao thằng bé thực sự là con của mình. Nếu phải mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản. Quân không còn phải lo ai sẽ là cha của thằng bé hay Diễm thuộc về người đàn ông khác nữa.
Quân biết Diễm là một người mẹ yêu con. Diễm không thể rời xa con mình. Quân sẽ lợi dụng điều này để bắt Diễm ở bên mình.
Quân thấy mình là một người xấu xa, tàn nhẫn và lạnh lùng nhưng ngoài cách này ra, Quân không thể làm khác được. Nếu muốn có được mẹ con Diễm, Quân phải tận dụng hết khả năng và những thứ mà mình đang có.
Sáng hôm sau, Diễm dậy sớm hơn mọi khi. Hôm nay là ngày phụ huynh đưa con đến trường. Diễm muốn cùng thằng bé vẽ một bức tranh.
Biết thằng bé không vui và đang buồn. Diễm chỉ mong thằng bé nhanh chóng lấy lại tinh thần và niềm vui nếu không Diễm không thể tha thứ cho bản thân mình.
Bữa cơm sáng, thằng bé hỏi Diễm.
_Mẹ đã hỏi chú hộ con chưa?
Diễm ngập ngừng nói.
_Mẹ xin lỗi. Mẹ không thể nhờ chú đóng giả là cha của con được.
Mặt thằng bé xị xuống. Bát cơm đang cầm trên tay, thằng bé đặt xuống bàn. Diễm cố gắng không bật khóc.
_Con ngoan! Sao con không ăn nữa đi.
_Con no rồi.
Diễm gượng cười.
_Hôm nay mẹ con mình sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp. Con muốn vẽ về chủ đề gì?
_Con không muốn vẽ tranh. Con muốn chú đến cùng chơi với con.
Diễm thở dài.
_Sao con ương bướng thế? Mẹ đã nói là chú ấy không thể giúp mẹ con mình được. Chú ấy còn có gia đình và công việc phải lo.
Thằng bé buồn rầu đáp.
_Mẹ nói dối. Rõ ràng là chú muốn giúp con nhưng vì mẹ nên chú ấy mới không tới.
Thằng bé rời khỏi bàn ăn. Diễm bật khóc. Bà Hoa vỗ về Diễm.
_Dì thấy thằng bé nói đúng. Tối hôm qua cậu ấy có hỏi Dì về cháu. Cậu ấy yêu cháu nhiều như thế, cháu nên nói rõ mọi chuyện cho cậu ấy biết. Cháu đừng cố chấp nữa.
_Cháu…cháu biết là cháu sai, cháu ích kỉ. Nhưng Dì hãy hiểu cho cháu. Anh ấy sắp lấy vợ rồi, mọi chuyện đã gần hoàn thành, cháu làm sao dám phá ngang. Cháu tin là thằng bé sẽ sớm quên anh ấy thôi. Sau chuyện này cháu sẽ chuyển đi.
Bà Hoa thất kinh.
_Sao cháu phải khổ thế? Thật không thể nào hiểu nổi cháu nữa. Cháu có biết là nếu không biết nắm giữ những gì mà cháu đang có. Cháu sẽ phải hối hận về sau không hả?
Diễm im lặng không đáp. Ngay sau khi rời khỏi Quân, Diễm đã khóc, đã hối hận, đã đau khổ rồi, đâu cần cho đến tận bây giờ.
_Nếu cháu không chịu nói sự thật cho cậu ấy biết. Dì sẽ nói.
Diễm vội nói.
_Đừng! Cháu xin Dì đừng nói gì với anh ấy cả. Nếu Dí nói với anh ấy, cháu sẽ chết mất. Cháu không muốn anh ấy hay chị Loan phải khổ vì cháu. Mọi chuyện trong quá khứ, mối quan hệ giữa cháu và anh ấy đã kết thúc rồi. Cháu và anh ấy không thể quay về như ngày trước. Hai con đường đã chia đôi, mảnh ghép đã bị vỡ tan. Dì nói đi cháu và anh ấy có tương lai sao?
Bà Hoa khóc theo Diễm. Nhìn Diễm buồn khổ, lòng bà nát tan. Bà yêu quý Diễm như con, yêu thằng bé như cháu ngoại của mình. Bà không muốn nhìn thấy họ khổ hay buồn đau.
Bà đang phân vân không biết nên làm theo lời Diễm không nói gì cho Quân biết Diễm và thằng bé là ai hay là nên nói cho Quân biết tất cả sự thật. Bà phải lựa chọn làm theo lương tâm của mình. Bà không muốn im lặng hơn nữa. Bà sợ rằng nếu để chuyện này kéo dài quá lâu. Diễm và thằng bé càng đau khổ hơn.
Trên đường đến trường học. Thằng bé luôn mồm hỏi.
_Chú Quân bao giờ đến hả mẹ?
Diễm run giọng đáp.
_Chỉ có hai mẹ con mình tham gia ngày hội phụ huynh thôi. Con đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.
Diễm cố chuyển chủ đề sang bức tranh nhưng không ăn thua. Thằng bé vẫn chỉ nhắc đến Quân. Cuối cùng Diễm chịu thua không nói gì.
Đến trường, Diễm thấy từng gia đình vui vẻ đưa con cái họ đến trường. Nhìn đứa trẻ nào cũng đủ cả cha lẫn mẹ. Diễm cúi xuống nhìn thằng bé.
Mặt thằng bé lạnh tanh, đôi mắt vô hồn. Nó không nói gì cả, cũng không hỏi Diễm xem khi nào thì Quân đến. Lúc này trông nó như một bức tượng được tạc bằng đá. Thằng bé lạnh lùng và vô cảm.
Diễm sợ hãi. Giá mà thằng bé nói gì đó, hay hỏi Diễm. Diễm còn đỡ sợ, đằng này thằng bé không nói gì cả.