Yêu có nghĩa là cho và nhận, là làm tất cả để bảo vệ người mình yêu. Quân cũng đang làm như thế, mặc dù biết rằng mình không có được Diễm, nhưng Quân không thể bắt ép bản thân Quân không ngừng nghĩ về Diễm. Lý trí và trái tim của Quân đã bị Diễm lấy cắp mất rồi.
Diễm đỏ bừng mặt, không dám ngước mắt nhìn Quân. Diễm quay mặt nhìn theo hướng khác. Quân ngồi im như người mất hồn. Nụ hôn đã dứt, Diễm đã ngồi cách xa Quân. Trái tim Quân vẫn chưa lấy lại được nhịp đập bình thường, nồng độ máu trong cơ thể Quân đang tăng vọt.
Mặt Quân đỏ bừng, bịt miệng. Quân muốn phát điên vì cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào do nụ hôn của Diễm mang lại.
Quân ngơ ngẩn nhìn Diễm không rời. Quân đã từng hôn nhiều cô gái, đã từng hôn Loan nhưng không có ai trong số họ có thể khiến Quân bay bổng, choáng váng, thần trí lơ mơ, và tan chảy như thế này.
Trước đây Quân thấy hôn thật nhạt nhẽo và vô vị nhưng bây giờ Quân không còn cảm thấy thế nữa. Quân muốn hôn Diễm suốt đời, muốn độc chiếm Diễm cho riêng mình. Dù nghĩ rằng Diễm đã từng thuộc về một người đàn khác khiến cho Quân điên lên vì ghen, vì tức nhưng Quân vẫn muốn có được Diễm.
Quân lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, càng ngày Quân càng tham lam hơn. Quân sợ rằng, Quân có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ để chạy theo Diễm như một con ong chạy theo bông hoa đầy mật ngọt của mình. Biết rằng mật ngọt đó nếu quá nhiều sẽ làm chết con ong nhưng vì yêu quá nhiều nên không thể dừng lại được.
Run run đút chìa khóa xe vào ổ khóa. Quân khởi động xe, lên số. Quân lái xe rời nhà xuất bản. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Hai người vẫn chưa lấy lại được hơi thở và nhịp đập của trái tim.
Hơn bốn năm họ mới hôn nhau được hai lần. Lần nào cũng đều làm cả hai không quên được nhau.
Diễm không bị mất trí nhớ nên dư vị của tình yêu dành cho Quân không bao giờ phai nhạt, còn Quân dù không nhớ gì nhưng tình yêu dành cho Diễm vẫn còn nguyên vẹn. Kí ức của Quân chỉ bị che dấu chứ không bị mất đi, chỉ cần khơi gợi trong Quân những cảm giác kia, không cần khoa học hay phải dùng đến bác sĩ tâm lý. Quân có thể lấy lại kí ức của mình.
Quân lúng túng hỏi.
_Bây giờ cô muốn đi đâu?
_Tôi muốn về nhà.
Quân cũng muốn về nhà Diễm. Muốn gặp lại thằng nhóc nhưng nghĩ đến lúc phải nhanh chóng tạm biết Diêm và thằng bé. Quân không thích một chút nào. Quân nghĩ tại sao Quân không đưa Diễm đi đâu đó, cơ hội ở bên cạnh Diễm một mình thế nào đâu phải lúc nào cũng có.
Quân nói nhanh.
_Hay là cô đến chỗ tôi. Tôi có nhiều tài liệu cần nghiên cứu. Có cô giúp vụ án sẽ nhanh được giải quyết hơn.
Diễm giật thót.
_Tôi nghĩ tôi nên về nhà tôi thì hơn.
Diễm làm sao ở một mình với Quân trong căn hộ của Quân. Diễm sợ sự riêng tư, sợ sự va chạm với Quân. Diễm sợ rằng Diễm sẽ không giữ được mình, Diễm sẽ làm chuyện có lỗi với Loan. Mặc dù mới là vợ của Quân nhưng đó là chuyện trong quá khứ rồi, hiện tại Loan mới là vợ hợp pháp của Quân.
Quân cau mày hỏi Diễm.
_Cô sợ tôi làm gì cô hay sao?
Diễm vội nói.
_Không phải tôi sợ anh làm gì tôi. Tôi đã làm phiền anh gần cả buổi chiều rồi. Tôi không dám làm phiền anh hơn nữa.
Quân phanh két xe lại. Diễm sợ hết hồn. Vừa tức vừa giận, Diễm hét.
_Anh có biết dừng xe đột ngột thế này nguy hiểm lắm không. Anh phải biết là đường này rất dễ bị tai nại. Tôi không muốn xảy ra chuyện gì với anh nữa.
Diễm mắt Diễm tuôn rơi. Trong lúc nóng giận, Diễm đã không biết mình đang nói gì. Quân nhìn Diễm không rời. Quân càng ngày càng nghi ngờ hơn về mối quan hệ với Diễm.
Những lời nói của Diễm vừa rồi thể hiện sự quan tâm, lo lắng. Nếu chỉ là một người mới quen biết. Diễm không cần phải làm quá lên như thế. Quân phân tích từng từ, từng chữ Diễm nói.
Mặc dù Quân không hiểu được lý do vì sao nhưng sự quan tâm của Diễm dành cho mình là không thể chối cãi được.
Bắt Diễm nhìn thẳng vào mặt nhìn. Quân gằn giọng.
_Cô nói thật đi. Tôi và cô có quan hệ gì đặc biệt không?
Diễm cố gỡ tay Quân ra khỏi vai.
_Tôi…tôi nói rồi, tôi và anh chưa từng găp nhau.
_Cô nói dối. Nếu cô và tôi không có quan hệ gì sao cô luôn tìm cách lẩn tránh tôi, chưa hết cô rất hiểu những sở thích của tôi. Một người lạ như cô sao có thể biết rõ về tôi như thế?
Diễm run giọng đáp.
_Anh đừng ép tôi nữa được không? Nếu tôi nói là vi tôi si mê anh nên tôi mới tìm hiểu về anh khi tôi vẫn còn ở Việt nam, anh có tin không?
Quân kinh ngạc trước lời giải thích của Diễm. Bóp vai Diễm thật đau. Quân cười khẩy.
_Cô lại đang nói dối đúng không? Sao tôi càng hỏi cô, cô càng dẫn dắt tôi đi xa hơn thế?
_Tôi…tôi đang nói rất thật.
Quân quát.
_Nếu cô nói cô yêu tôi. Tại sao cô phải chối là không hề biết tôi. Nếu cô yêu tôi thì khi gặp tôi, cô phải mừng vì có thể gặp được tôi chứ? Cô tưởng tôi là một thằng ngốc sao?
Diễm ngẩng mặt lên nhìn Quân. Vừa khóc Diễm vừa nói.
_Anh cũng biết tôi là một người yếu đuối, hay tự ti, tôi nghĩ bản thân mình không xứng với anh nên tôi chỉ dám đứng nhìn anh từ xa. Anh nghĩ thử xem, tôi cũng đã có gia đình rồi. Dù người đàn ông đó không còn ở bên tôi nhưng tôi yêu anh ấy thật lòng, suốt cuộc đời này tôi chỉ yêu anh ấy. Một con bé con sẽ có nhiều cảm giác xao xuyến thoáng qua. Tôi không muốn tình cảm trong quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của mình.
Ép sát Diễm xuống ghế xe, Quân gần như nằm đè lên người Diễm. Diễm kinh sợ hỏi.
_Anh…anh định làm gì?
_Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô lại định dở trò gì ra nữa? Cô nói dối rất dở, tôi không còn tin được bất kì một lời nào cô nói nữa. Đầu tiên cô nói cô không hề quen biết tôi, cô tìm cách tránh mặt tôi, thậm chí không thèm nói chuyện với cô. Mỗi lần phải đối mặt với tôi, cô luôn lo lắng, sợ sệt, luôn cố tìm cách tránh mặt tôi ít nhất có thể. Nếu tôi không phát hiện ra cô đang giữ chiếc xe mô hình cứu hỏa của tôi. Tôi sẽ không biết là cô và tôi có một mối quan hệ nào đó. Cô có biết tôi hận nhất những kẻ lừa dối tôi không?
Mỗi lời Quân nói như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim Diễm. Diễm không muốn lừa dối Quân, không muốn Quân phải sống trong nghi ngờ, đau khổ nhưng Diễm không muốn phá hỏng tương lai và sự nghiệp của Quân.
_Anh…anh buông tôi ra. Chúng ta đang đậu xe ở ngoài đường, tôi không muốn biến thành trò hề cho thiên hạ xem.
_Cô sẽ có và sẽ bị thành một con hề nếu như tôi biết được cô đang cố tình dấu tôi điều gì đó.
_Anh đang vị phạm quyền cá nhân của tôi. Tôi không cần một luật sư như anh.
Quân cười nhạt.
_Tôi là người khi đã quyết tâm làm gì, tôi sẽ làm bằng được. Cô có chạy trốn hay bỏ chạy cũng không thoát khỏi tay tôi. Tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy nếu không cô sẽ sống mà không có một ngày được bình yên đâu.
Mặt Diễm trắng bệch, con quỷ trong Quân đã sống lại rồi. Quân từng nói Quân trở thành ác quỷ hay thiên thần đều là do cách Diễm đối xử với Quân. Diễm biết Quân nói là làm. Quân chưa bao giờ nói suông.
Quân phóng xe đi, không cần hỏi Diễm có muốn đi theo mình không. Quân đưa Diễm về căn hộ của mình. Căn hộ này cách xa căn phòng ở khách sạn New World hai mươi phút đi xe ô tô. Diễm bị Quân đưa về vùng ngoại ô. Căn nhà chìm sâu vào trong rừng cây.
Diễm đập kính cửa xe.
_Anh định đưa tôi đi đâu thế này? Tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tôi không thể ở đây.
Quân hét.
_Cô có chịu ngồi im đi không? Tôi và cô đều mệt mỏi, chúng ta cần nghỉ ngơi.
Diễm sợ hãi đáp.
_Anh nghỉ ngơi là việc của anh. Còn tôi tự biết điều chỉnh cuộc sống của mình. Anh mau cho tôi xuống, tôi cần đón xe về nhà.
Quân nhếch mép hỏi.
_Vào giờ này sao. Cô có thấy trời đã bắt đầu tối rồi không? Cô không dám ở cùng với tôi vì cô sợ tôi hay là cô không dám để lộ bí mật của mình cho tôi biết?
_Tôi…tôi đã nói rồi. Tôi không dấu anh gì cả.
Quân mất hết kiên nhẫn.
_Cô im đi. Tôi không muốn nghe thêm lời nói dối nào của cô nữa. Một là cô ngồi im, hai là tôi buộc cô phải làm thế.
Diễm bật khóc.
_Anh đang giam giữ người trái phép, anh có biết không?
_Tôi không cần cô phải nhắc cho tôi nhớ. Tôi là một luật sư, tôi hiểu luật hơn cô.
_Hiểu luật mà anh dám làm như thế này với tôi sao?
_Đối với một người cứng đầu như cô. Tôi thấy tôi vẫn còn nhẹ tay với cô. Tin tôi đi, khi tôi tìm ra được sự thật, cô sẽ không còn bình yên nói chuyện với tôi như thế này nữa đâu.
_Tôi….tôi sẽ kiện anh ra tòa vì tội dám đe dọa và bắt ép người khác.
Quân cau mày.
_Cô đừng dở giọng dọa dẫm của cô ra đây. Cô nói tôi bắt ép cô? Tôi không hề dùng bạo lực, tống cô lên xe. Tôi cũng chưa làm gì xâm phạm đến thân thể của cô hay là cô định kiện tôi vì tôi đã hôn cô?
Diễm đỏ bừng cả mặt. Diễm chỉ nói thế thôi. Dù Quân có gây tổn thương cho mình, Diễm cũng không có dũng khí kiện cáo gì Quân. Vì Quân, Diễm đã hy sinh hạnh phúc của mình. Diễm làm sao có thể hại Quân, mà dù Diễm có muốn. Diễm cũng không bao giờ thắng được Quân. Quân luôn biết cách điều khiển được người khác, biết cách làm chủ được mọi tình huống.
Trong mắt mọi người, Quân luôn là một thiên thần, một hiệp sĩ trong một bộ quần áo giáp và thanh kiếm sáng bóng. Đối với Diễm, Quân luôn là một người tồn tại hai mặt đối lập nhau. Có lúc Quân đối xử với Diễm rất ngọt ngào, dịu dàng nhưng cũng có những lúc, Diễm sợ hãi, kinh sợ Quân. Quân luôn làm cho Diễm sống trong những cảm giác khác nhau.
Diễm là chất xúc tác của Quân. Nếu Diễm cho quá nhiều hay quá ít, Quân sẽ là một ác quỷ đúng nghĩa, nhưng chỉ cần Diễm cho vừa đủ. Quân sẽ đối xử với Diễm thật dịu dàng.
Nhìn căn nhà gỗ đơn sơ giống như căn nhà dành cho mùa săn. Diễm lo sợ hỏi.