Diễm đỏ bừng mặt, đây là giao ước giữa hai mẹ con. Nếu Diễm là sai, thằng nhóc sẽ dán một dấu x lên đầu Diễm. Diễm cùng sẽ làm như thế với thằng nhóc nếu thằng nhóc không ngoan. Trò trẻ con này khiến hai mẹ con rất vui vẻ nhưng Diễm không có ý định sẽ nói cho người ngoài biết.
Thằng nhóc vô tư kể cho Quân nghe. Mặt Diễm đã đỏ rồi càng đỏ hơn. Quân thích thú nhìn Diễm. Quân thấy Diễm tuy đã làm mẹ rồi nhưng chẳng khác gì trẻ con.
Nhìn Quân cố nén cười. Diễm tức muốn điên lên, chuyện kia còn chưa giải quyết xong, bây giờ Diễm lại bị Quân trọc tức nữa. Nếu không phải nghĩ Quân là khách, Diễm đã mắng Quân rồi.
Ăn xong bà Hoa rửa bát. Quân và Diễm ngồi uống cà phê và nói chuyện ngoài phòng khách. Quân cau mày hỏi.
_Cô có nghi ngờ ai đã lấy cắp tác phẩm của cô không?
Diễm thở dài đáp.
_Tôi không nghi ngờ ai cả. Họ đều là những người đáng tin.
Quân giễu cợt.
_Nếu họ đều là những người đáng tin. Vậy tại sao cô lại bị mất tác phẩm của mình, phải chăng tác phẩm của cô có cánh nên nó có thể bay được.
Diễm cáu.
_Anh đừng ăn nói kiểu đó với tôi nữa được không? Tôi đang bực mình, tôi không có sức cãi lý với anh.
_Cô phải kể lại mọi chuyện cho tôi, tôi mới giúp cô được. Còn nếu không, tôi làm sao có thể giúp cô.
_Tôi không cần anh giúp. Ông Richard đã thuê luật sư cho tôi rồi.
Quân bực mình bảo Diễm.
_Cô ngây thơ vừa thôi. Nếu tay luật sư của ông ta giỏi, ông ta đâu có rơi vào tình trạng như hiện nay. Cô nên tin tôi. Tôi sẽ lấy lại mọi thứ cho cô trong thời gian sớm nhất.
Diễm nắm chặt tay. Diễm biết khản năng của Quân. Chỉ cần Quân muốn, Quân sẽ tìm đủ mọi cách để tìm ra chứng cứ. Diễm muốn nhờ Quân nhưng Diễm không muốn dựa vào Quân mãi, Diễm cần đi trên đôi chân của mình.
Như đọc được suy nghĩ của Diễm. Quân nói.
_Cô đừng lo, tôi không giúp cô không công. Sau khi tôi lấy lại được tác phẩm cho cô. Cô phải chia cho tôi một phần lợi nhuận bán sách coi như cô trả ơn cho tôi. Thế nào cô có đồng ý không?
Thằng nhóc hối thúc Diễm.
_Mẹ nhận lời đi. Mẹ tìm đâu ra một người tốt và thông minh như chú?
Diễm muốn điên lên vì thằng con trai. Chính thằng bé đã đẩy Diễm và Quân lại gần nhau hơn. Diễm không hiểu nó có biết Quân là bố của nó không nhưng cách nó nhìn Quân và Diễm đầy hy vọng khiến Diễm chột dạ không yên.
Diễm mong nó không biết gì cả, nếu nó biết được sự thật. Diễm không biết ăn nói và giải thích với nó như thế nào. Diễm sợ thằng bé hận mình, sợ nó sẽ xa lánh mình. Diễm không muốn điều này xảy ra.
Suy đi tính lại. Diễm đành để Quân giúp mình. Việc Quân nói giúp Diễm vì một phần tiền lợi nhuận bán sách khiến Diễm bớt day dứt hơn. Diễm không muốn nhận ơn của Quân thêm nữa,những gì Quân làm cho Diễm là quá đủ rồi.
Thật ra Quân chỉ nói thế để Diễm chịu nhận sự giúp đỡ của Quân thôi. Quân đâu cần tiền của Diễm. Nếu cần phải kiếm tiền, Quân sẽ không dùng cách này. Công việc kinh doanh cuốn hút Quân hơn.
Diễm bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Quân nghe. Quân lắng nghe một cách chăm chú. Mượn máy tính của Diễm, Quân bắt đầu đọc báo và tìm kiếm thêm thông tin. Thằng nhóc được bà Hoa đưa đi tắm.
Hơn mười giờ đêm, Quân ra về. Diễm ra mở cổng cho Quân. Quân không muốn rời xa ngôi nhà hai mẹ con Diễm đang sống. Quân chỉ muốn được ở đây mãi, muốn được cùng mẹ con Diễm ăn cơm, cười đùa, muốn cùng làm nhiều chuyện với họ.
Quân biết nếu còn muốn gặp lại Diễm và thằng nhóc, tốt nhất Quân không nên làm gì quá đáng nếu không Quân sẽ không còn cơ hội được ở gần bên cạnh họ nữa.
Quân mỉm cười bảo Diễm.
_Cô vào nhà đi. Tôi về đây.
_Anh đi cẩn thận. Đừng phóng xe nhanh quá.
Quân nheo mắt hỏi.
_Xem ra cô rất lo cho tôi và cũng rất hiểu tôi. Sao cô biết là tôi hay phóng xe nhanh.
Diễm muốn nói Diễm biết vì Diễm đã từng ngồi xe của Quân, từng cùng Quân đi nhiều nơi nhưng Diễm không thể nói ra. Chuyện này sẽ dẫn cả hai xuống vực thẳm, Diễm không muốn xới tung mọi thứ lên. Quân đang có một cuộc sống hạnh phúc. Quân không có mẹ con Diễm, Quân vẫn sống tốt, vẫn sống rất vui vẻ.
Diễm sợ rằng mẹ con Diễm chỉ làm vướng chân Quân mà thôi. Diễm không có gì để cho Quân, ngược lại nếu Quân lấy Loan, Quân sẽ có được mọi thứ, biết rằng một người đàn ông giàu nghị lực và tự trọng như Quân sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của người khác đặc biệt từ gia đình vợ nhưng Loan có thể hỗ trợ cho Quân nhiều thứ.
Quân nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy của Diễm, đôi mắt Diễm như bóng đêm. Diễm đang ẩn mình trong bóng tối. Nếu Quân muốn tìm được bí mật của Diễm, Quân phải lôi Diễm ra ánh sáng. Quân tin là mình sẽ tìm được, càng ở gần bên Quân, Diễm càng khiến bản thân Diễm sớm bị lộ tẩy hơn. Diễm không phải là người giỏi che dấu cảm xúc. Diễm không giống như Quân. Diễm không thể sống lạnh lùng với người xung quanh. Vì hạnh phúc, tương lai của người khác, Diễm có thể sẵn sàng hy sinh bản thân mình, đây là điểm yếu cũng là điểm mạnh của Diễm.
Diễm bối rối bảo Quân.
_Thôi anh về đi. Chúc anh ngủ ngon.
Quân mỉm cười.
_Cô vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao cô lại biết tôi hay phóng xe nhanh?
Diễm gắng gượng nói.
_Anh không nhớ là anh từng chở tôi đi cùng anh hay sao?
Quân suy ngẫm một lúc rồi trả lời.
_Nhưng theo tôi nhớ, tôi không hề phóng xe nhanh khi chở cô và thằng bé. Tôi đi rất chậm.
_Tôi là nhà văn anh nhớ không? Một nhà văn có thể tưởng tượng ra được nhiều thứ.
Quân nhún vai.
_Tôi không nghĩ một nhà văn lại thấy những hành động của người khác lại quá quen thuộc với mình. Cô định nói với tôi là do cô đọc nhiều sách, do cô quan sát người khác chứ gì?
Diễm đang có nguy cơ bị Quân dồn vào đường cùng, chỉ cần nói chuyện thân mật với Quân thêm vài câu nữa. Quân sẽ sớm nhận ra Diễm đang lúng túng, đang không biết trả lời Quân thế nào.
Quân bóp chán. Cơn đau đầu, choáng váng bắt đầu hành hạ Quân. Diễm sỡ hãi vội đỡ lấy Quân. Diễm lo lắng hỏi.
_Đầu anh vẫn còn đau à? Anh có cần vào nhà nghỉ ngơi rồi hãy về không?
Quân kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Diễm. Nắm chặt lấy tay Diễm, lôi Diễm đứng sát vào người. Quân run giọng hỏi Diễm.
_Tại sao cô biết tôi hay bị đau đầu?
Diễm lảng tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của Quân. Diễm đi lùi một bước, cố gỡ tay Quân ra khỏi tay mình. Diễm lúng túng đáp.
_Tôi chỉ nói bừa vậy thôi. Tại tôi hay bị đau đầu nên tôi đoán anh hay làm việc với cường độ cao nên bị stress thường xuyên.
Quân không hài lòng với câu trả lời của Diễm nhưng những gì mà Diễm nói không hoàn toàn sai. Công việc của Quân đòi hỏi phải tính toán và suy nghĩ nhiều, sống trong xã hội hiện nay, ai cũng có nguy cơ bị stress.
Quân tiếc nuối giây phút thân mật đã qua. Không còn lý do nào khác. Quân phải tạm biệt Diễm để ra về.