Ngồi nói chuyện với bố mẹ Quân và ông Trần nhưng tâm trí Loan không yên. Hiểu ý, bà Phương giục.
_Sao cháu không lên xem Quân thế nào...??
Loan ngượng ngùng đáp.
_Cháu thấy không tiện nếu cứ lên phòng anh ấy như thế.
Bà Phương trấn an.
_Không việc gì phải ngượng, sớm muộn cháu cũng là người một nhà, cháu phải xem phòng của nó đẹp không đã chứ....??
Loan đứng dậy.
_Cháu xin phép...!!
_Ừ, cháu đi đi...!!
Ông Trương không hào hứng mấy, mặc dù thấy Loan hợp với Quân nhưng thực lòng ông vẫn muốn Diễm làm con dâu ông hơn. Ông biết là Quân thực lòng yêu Diễm, ông hy vọng mai sau khi nhớ lại được mọi chuyện, gia đình ông sẽ không nổ ra một cuộc chiến giữa hai mẹ con Quân nếu không lỗ tai của ông lại bị hành hạ.
Gõ cửa phòng, Loan rụt rè hỏi.
_Em có thể vào được không...??
Quân không muốn bị làm phiền nhưng nếu không nói gì hay đuổi Loan đi thì hóa ra Quân là một người bất lịch sự. Quân đành nói.
_Em vào đi....!!
Thấy Quân nằm trên giường. Loan đỏ mặt, để che dấu ngượng ngùng. Loan quan sát phòng Quân một lượt. Phòng Quân rất đơn giản, Quân chỉ treo mấy bức tranh phong cảnh, hai bức hình ô tô, tông màu ưa thích của Quân là màu xám, thảm được lót vải màu trắng kẻ sọc, bàn làm việc được đặt cạnh giường, một người yêu công việc như Quân có bàn làm việc trong phòng ngủ cũng không có gì là lạ. Quân ngủ rất ít dù có về nhà cũng chưa chắc Quân chịu lên giường ngay.
Quân nhắm mắt như ngủ. Quan sát một hồi, Loan bắt buộc phải nói chuyện với Quân.
_Anh cảm thấy trong người thế nào...??
Quân hài hước trả lời.
_Anh chỉ hơi choáng váng một chút, dư âm của vụ tai nạn vẫn chưa rút khỏi não bộ của anh....!!
Loan kéo ghế ngồi xuống, nhìn mấy bức hình vẽ dở của Quân. Loan kinh ngạc.
_Em không ngờ là anh cũng có năng khiếu hội họa....!!
_Công việc kinh doanh nhiều lúc khiến anh bị căng thẳng nên anh vẽ để thần kinh được lắng dịu lại....!!
_Em hiểu ai cũng có sở thích giải trí của riêng mình....!!
Quân đã mệt mỏi, không thể nói chuyện nhiều với Loan nên Quân dần chìm vào giấc ngủ. Loan xem mấy bức tranh do Quân vẽ, Loan ngắm với vẻ say mê và ngưỡng mộ. Loan không ngờ Quân có nhiều tài vặt như thế. Lúc Loan ngẩng đầu lên nhìn Quân. Quân đã hoàn toàn ngủ say. Mặc dù ngượng ngùng, Loan vẫn muốn được chạm vào mặt Quân. Cũng giống như Diễm, Loan hoàn toàn bị Quân cuốn hút, khuôn mặt thiên thần khi ngủ của Quân đã khiến trái tim Loan đập thật nhanh, khiến mạch máu trong người Loan căng cứng, mặt Loan nóng bừng như phát xốt.
Loan cúi xuống, Loan muốn hôn nhẹ lên má Quân. Bà giúp việc đột ngột lên tiếng.
_Thưa cô, ông Trần đang tìm cô...!!
Loan hốt hoảng vội ngồi thẳng lên. Mặt Loan nóng bừng vì hành động vụng trộm của mình đã bị bà giúp việc nhìn thấy. Loan luống cuống nói.
_Cảm ơn Dì, cháu sẽ xuống ngay...!!
Bà giúp việc đứng gọn một bên cho Loan lách người qua. Nhìn Loan từ đầu xuống chân. Bà giúp việc thở dài.
_Tuy cô ta xinh đẹp, cũng không đến nỗi nào nhưng so với Diễm, cô ta vẫn không thể bằng được. Không biết đến bao giờ Quân mới nhớ ra mình có một cô vợ chưa cưới đây...??
Quân ngủ say nên không nghe được bà giúp việc nói gì, nếu không Quân đã ngồi bật dậy bắt bà giúp việc phải kể sự thật cho Quân nghe rồi. Cuộc sống vốn không dễ dàng nên dù Quân không muốn bị mọi người lừa dối cũng không được, con người lúc nào cũng có nhiều tham vọng, ai cũng cho rằng mình đang vì hạnh phúc, niềm vui của người khác nên sẵn sàng lừa dối người mình thương, có biết đâu rằng điều đó chỉ khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi vì khi sự thật được phanh phui cuộc sống của người đó sẽ trở nên vô nghĩa, người đó sẽ quay lại căm hận chính người cho rằng mình đang hy sinh vì người đó.
Tiệc tan, Loan theo ông Trần về nhà, Loan đã nói cho bà Phương biết Quân đã đồng ý theo Loan và bà Phương sang Mỹ. Bà Phương vui mừng khôn xiết, cuối cùng mọi chuyện cũng đã diễn ra theo đúng như kế hoạch của bà Phương, bà không còn phải lo lắng gì nữa. Mặc đù đôi lúc bà cũng cảm thấy có lỗi với Diễm nhưng bà không nghĩ được lâu, bà đang đạt được những gì bà mong muốn, không có một cản trở nào khiến bà phải dừng lại chuyện này, đây là mong ước của bà, cứ mỗi lần lương tâm bà lên tiếng phải đối cách làm của bà, bà lấy lí do vì hạnh phúc của Quân, vì Diễm là một cô gái vô tình và bạc nghĩa ra để biện luận cho hành động của mình, dần dần bà cũng quên hẳn những suy nghĩ tiêu cực và không hay đó ra khỏi đầu.
Bà tin rằng dù mai sau Quân có nhớ ra được bà cũng không sợ, bà đã quá quen với cách chống đối của Quân trong một năm qua, bà tin rằng khi Quân yêu Loan, lấy Loan làm vợ, một người trọng tình cảm như Quân sẽ không bao giờ bỏ Loan để quay về với Diễm, bà nghĩ Quân sẽ phải cảm ơn bà vì sự sắp xếp này, một người có nhiều tham vọng như Quân cần một người vợ như Loan, không phải là một cô vợ trẻ con không biết gì như Diễm.
Đã tính toán cẩn thận đâu vào đấy, bà tin rằng kế hoạch lần này của bà sẽ thành công mỹ mãn, chỉ mấy ngày nữa thôi, Quân sẽ theo bà rời xa nơi này, rời xa nơi Diễm đang sống, mọi chuyện giữa Quân và Diễm đến đây là kết thúc.
Chờ bà giúp việc và mấy nhân viên nhà hàng bà thuê đến tổ chức tiệc dẹp dọn xong hết mọi thứ, bà và ông Trương đi ngủ.
Ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc bà Phương nói.
_Kể từ lúc thằng Quân tỉnh lại ông luôn lảng tránh tôi. Tôi có làm gì sai đâu mà ông lại giận tôi là thế nào…??
Ông Trương bực mình đáp.
_Bà đang làm gì chẳng lẽ bà không biết. Tôi chán phải can thiệp vào cuộc sống và những hành động điên rồ của bà lắm rồi, bà muốn làm gì thì làm chỉ cần mai sau bà đừng hối hận là được…!!
Kéo chăn ngang người, quay lưng vào trong. Ông Trường nhắm mắt lại. Bà Phương thở dài.
_Ông phải hiểu tôi làm thế này cũng chỉ vì hạnh phúc của thằng Quân, tôi có phải làm vì hạnh phúc của tôi đâu….!!
Ông Trương không trả lời bà Phương, ông coi mình như bị điếc, bà Phương thấy mình nói mãi mà ông chồng cứ im lặng không nói gì. Bà cáu tiết hỏi.
_Ông bị điếc hả, ông có biết không trả lời người khác khi người ta đang nói chuyện với mình là bất lịch sự lắm không…??
Vẫn không có tiếng đáp lại. Bà Phương xuống giọng.
_Tôi biết ông không ủng hộ cách làm của tôi nhưng tôi cũng đâu đáng bị ông đối xử lạnh nhạt như thế….??
Ông Trương đã bị điếc hoàn toàn, bà Phương sụt sịt.
_Được thôi, ông cứ im lặng đi, tôi sẽ ở hẳn bên Mỹ. Tôi không thèm về với ông nữa, để xem ông sống một mình như thế nào…!!
Hết chịu nổi, ông Trương ôm lấy một cái gối, tốc chăn, ông hầm hầm đi ra cửa. Bà Phương chết lặng, đây là lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm chung sống, ông Trương bỏ bà ngủ một mình.
Sau cuộc cãi vã ở bệnh viện, từ hôm đó ông Trương không đả động gì đến chuyện này nữa, ông mặc kệ bà Phương muốn làm gì thì làm. Ông biết bà Phương đã dọn dẹp lại văn phòng, phòng ngủ của Quân, biết bà cho người đem đốt hêt tất cả chứng tích tình yêu của Quân và Diễm, ông không hề nói một lời.
Ngày bố Diễm mất, chỉ mình ông đi, việc bà Phương không đi cùng ông đến viếng ông Hải đã làm cho ông giận hơn, nghĩa tử là nghĩa tận, dù người ta có hận nhau như thế nào, chết là hết, là kết thúc tất cả, huống hồ ông Hải chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bà Phương. Chuyện hiểu lầm giữa Diễm và Quân đã được giải quyết, dù cách cư xử của Diễm khi Quân bị hôn mê là không đúng, ông cũng đã chấp nhận cho bà Phương tách Diễm rời xa Quân rồi, đâu còn lý do gì cho bà Phương không đi cùng ông.
Ông nhận ra vợ ông là một kẻ cố chấp đáng ghét, ông ghét cách tính toán lạnh lùng của bà Phương. Ông cay đắng nhận ra tình yêu mà ông dành cho bà mãi mãi chỉ là một phía, bà Phương ít khi nào chịu nhượng bộ và chịu nghe lời ông. Ông đã chán lắm rồi. Bắt đầu từ hôm đó, ông không còn quan tâm đến bà Phương như trước, ông để bà Phương tự do làm những gì mà bà Phương muốn, ông biết dù ông có ép bà Phương cũng không nghe lời ông.
Ông dự định nếu Quân không hạnh phúc ông sẽ nói cho Quân biết hết tất cả sự thật nhưng mỗi lần ông nhìn thấy Quân, ông đều thấy Quân cười rất tươi, vui vẻ ngập tràn trên khuôn mặt Quân giống như một năm trước đây, ông đành im lặng không nói gì, ông không muốn phá hỏng cuộc sống hoàn hảo hiện tại của Quân.
Không muốn nghĩ gì thêm nữa, mở cửa phòng làm việc, ở đây có một chiếc giường đơn ông đã mua từ lâu, ngày trước khi vẫn còn làm việc ở công ty, ông luôn thức gần như trắng đêm, do không muốn phá hỏng giấc ngủ của vợ nên nhiều đêm, ông ngủ ở đây, đêm nay không phải do làm việc nhưng tức giận nhau cũng đủ cho ông làm thế.
Đặt gối lên giường, kéo chăn, nhắm mắt, năm phút sau ông chìm vào giấc ngủ. Bà Phương trằn trọc suốt đêm, bà đã khóc thút thít. Bây giờ Quân không chống đối bà nhưng chồng bà không còn ủng hộ bà như trước đây nữa, bà đi hay ở cũng không còn quan trọng với ông Trương. Bà cảm thấy tủi thân và sợ hãi. Bà không hiểu ông Trương còn giận bà vì chuyện nữa, rõ ràng ông Trương không phản đối việc bà cố gán ghép Quân với Loan, bà không tài nào nghĩ ra được, càng nghĩ bà càng đau cả đầu. Bà dự định sáng mai bà sẽ nói chuyện thẳng thắn với ông Trương, bà không muốn chuyện này kéo dài, bà ghét phải gây sự với ông Trương.
Dù lần này người phải nhượng bộ là bà Phương, bà cũng phải làm. Đã từ lâu rồi, hai vợ chồng mới tranh cãi gay gắt như thế này. Bà không muốn trước khi bay sang Mỹ, bà và ông Trương không nói với nhau một câu, bà sợ hai vợ chồng sẽ bị xa cách rồi dẫn đến tan vỡ, bà không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân ta vỡ dù nguyên nhân chính đều là do tính cách cố chấp của bà.