Hồng bồn chồn đi qua đi lại ngoài phòng khách, điện thoại cầm tay, Hồng gọi điện hỏi Trường về tình hình của Diễm. Mãi vẫn chưa thấy Trường tìm được Diễm, không thể ngồi đợi ở nhà, Hồng lấy xe máy, Hồng muốn cùng Trường đi tìm Diễm.
Hồng vừa ra cổng, Hồng gặp Diễm đang dắt bộ xe về nhà. Hồng mừng rỡ kêu lên.
_Con nhóc kia, em có biết chị và anh Trường lo cho em thế nào không hả…??
Diễm sụt sịt.
_Em xin lỗi, tại em mải xem phim nên bây giờ mới về…!!
Diễm xem xuất phim chiếu lúc năm rưỡi, đến hơn bảy giờ Diễm mới về đến nhà. Dựng xe máy. Hồng lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra với em à, tại sao em không đến bệnh viện thăm anh Quân. Chẳng phải anh ấy đã tỉnh lại rồi sao…??
Diễm gượng nói.
_Hai chị em mình vào nhà rồi hãy nói chuyện…!!
_Ừ, chúng ta đi thôi…!!
Diễm và Hồng dắt xe máy vào sân. Sau khi đóng cổng. Sợ Trường phải đi lang thang ngoài đường trong khi Diễm đã về nhà, Hồng gọi điện cho Trường. Hồng vui mừng thông báo.
_Anh Trường…!! Anh không cần phải đi tìm Diễm nữa, Diễm đã bình an về nhà rồi….??
_Có chuyện gì đã xảy ra với em đúng không. Chị không tin là em vất vả, lo lắng, cầu mong cho anh Quân tỉnh lại, sau khi em được thỏa ước nguyện em lại không đến thăm anh ấy…??
_Có chuyện gì sao em không nói cho cho chị biết. Nếu có thể giúp chị sẽ cố gắng giúp đỡ em…!!
Diễm khóc mãi không thôi, vừa lúc đó, Trường về nhà. Thấy em gái đang khóc nức nở trong lòng Hồng. Vừa bực vựa thương, Trường quát.
_Em có ngu ngốc quá không hả, dù bà ta có yêu cầu em phải rời xa Quân. Em yêu cậu ta, em phải giữ lấy tình yêu của mình chứ, em còn đang mang thai đứa con của cậu ta nữa, em ngốc quá đấy…!!
Hồng không tin được vào tai mình nữa, những chuyện này vượt ngoài khả năng dự đoán của Hồng. Hồng chỉ nghĩ đơn giản, sau khi tỉnh dậy Quân đã trách móc Diễm vì bà Phương đã nói những lời không thật, nhưng thật không ngờ, Diễm lại dễ dàng đồng ý rời xa Quân. Không lẽ Quân cũng chấp nhận chuyện này, nếu thế Quân thật là một kẻ không ra gì, sao có thể nghe một phía từ bà Phương đã vội từ bỏ Diễm rồi.
Hồng cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi Diễm.
_Em nói đi, sao em lại chấp nhận yêu cầu của bà Phương. Hay là Quân đã yêu cầu em làm thế….??
Diễm đau khổ nói.
_Anh ấy bây giờ không nhớ gì cả. Dù em có ở bên cạnh anh ấy thì cũng thế thôi, mẹ anh ấy không chấp nhận em, anh ấy vì em đã phải chịu nhiều đau khổ, thiệt thòi, anh ấy bị xe đâm cũng là vì em, em muốn anh ấy được sống bình an, được sống hạnh phúc nên em mới đồng ý rời xa anh ấy….!!
Hồng hét.
_Em đúng là một con ngốc, dù Quân không nhớ được em là ai, em cũng phải ở bên anh ấy, cùng anh ấy vượt qua mọi chuyện. Em lại ngu si đồng ý rời xa anh ấy, có phải là em khờ đến mức tin rằng sau khi anh ấy nhớ lại anh ấy sẽ đi tìm em không. Muốn có hạnh phúc, em phải giữ chặt lấy, phải đấu tranh, ai lại từ bỏ một cách dễ dàng như em. Anh ấy không nhớ lại được thì thôi nếu anh ấy nhớ lại được, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho em vì hành động ngốc ngếch của em hôm nay đâu. Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, hãy mau đi tìm anh ấy và nói hết cho anh ấy biết đi…!!
Nhìn bàn tay vấy máu của Trường, Hồng kinh hoàng kêu lên.
_Anh lại đánh nhau ở đâu thế, đừng nói với em là anh đã đánh anh Quân….??
Diễm tái mặt, người Diễm không ngừng run rẩy. Diễm thở không ra hỏi.
_Anh…anh nói đi, nói rằng đây không phải là sự thật, anh đã không đến tìm gặp anh ấy, không đánh anh ấy…??
Trường bực tức đáp.
_Giá mà anh đã làm thế thì hay biết mấy. Anh có đến bệnh viện nhưng người mà anh gặp không phải là Quân, anh đã gặp mẹ của cậu ta. Những lời xúc xiểm của bà ta khiến anh phát điên nên anh đã đấm vào tường. Chỉ có thế thôi…!!
Diễm ôm lấy đầu. Miệng Diễm khô khốc.
_Em biết anh thương em, anh sẽ làm mọi thứ để em được hạnh phúc, nhưng đây là lựa chọn của em, em không muốn anh can thiệp vào. Em sẽ theo anh sang Úc thăm bố mẹ anh sau đó em sẽ đưa bố sang Mỹ, em còn công việc dang dở ở bên đó, em sẽ không về đây nữa….!!!
Trường mệt mỏi nói.
_Anh cũng muốn em làm như thế, nhưng tại sao em không chịu sống với anh và Hồng, em định đi Mỹ một mình sao…??
_Em không sống một mình, em còn có bố…!!
Trường cáu.
_Em đừng ương bướng nữa được không. Em đã ngu ngốc khi chấp nhận rời xa Quân mặc dù anh ta đã tỉnh lại, trí nhớ của anh ta đâu có quan trọng, điều quan trọng là em có tự tin với tình yêu của mình không, dù người ta không còn nhớ gì nhưng tình cảm không dễ gì đổi thay nhất là khi người ta yêu thật lòng, yêu thật sâu đậm. Hay em không hoàn toàn yêu cậu ấy…??
Diễm khóc nức nở, những lời nói của Trường chẳng khác gì đang sát muối vào lòng Diễm. Hồng quát Trường.
_Anh thôi đi, anh đừng làm tổn thương cô ấy nữa, cô ấy đã khổ lắm rồi. Anh thừa biết là Diễm yêu Quân thật lòng, nếu không yêu, Diễm sẽ không phải khổ đau như bây giờ. Em có thể hiểu, cô ấy vì yêu nên mới hy sinh hạnh phúc của mình…!!
_Em nói thì hay lắm, em đừng tưởng anh không hiểu cảm giác của nó nhưng nó vẫn là một đứa ngu ngốc, có hạnh phúc trong tay nó lại từ bỏ. Anh thật không thể hiểu nổi nó nữa…!!
_Anh làm ơn im đi, em cần nói chuyện với Diễm…!!
Không khí gia đình chưa có lúc nào lại nặng nề như lúc này. Hồng ôm lấy Diễm, tay vỗ nhẹ vào lưng. Hồng an ủi.
_Chị hiểu vì sao em lại từ bỏ Quân nhưng em có nên nghĩ lại quyết định của em không. Em và Quân phải trải qua nhiều khó khăn mới đến được với nhau, đừng vì tự ti của bản thân em đánh mất đi hạnh phúc và tiình yêu của đời mình…!!
Ngay khi nói với bà Phương câu cháu sẽ từ bỏ, Diễm đã hối hận rất nhiều. Diễm chưa bao giờ muốn rời xa Quân, chưa bao giờ muốn mất đi tình yêu của đời mình, nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng, đôi khi yêu là phải hy sinh vì người mình yêu. Diễm muốn Quân được sống hạnh phúc, được vui vẻ. Diễm không muốn cướp đi nụ cười của Quân, cướp đi cuộc sống bình yên của Quân.
Hàng đêm Diễm sẽ mơ về một vòng tay ấm áp đã ôm Diễm khi Diễm khóc, mỉm cười với Diễm khi Diễm buồn, Diễm sẽ không quên, Diễm sẽ mang hình bóng, hơi ấm của Quân làm hành trang cho cuộc đời mình.
Diễm tưởng mình mạnh mẽ nhưng thực ra Diễm rất yếu đuối, Diễm dễ bị tổn thương, trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời, Diễm đã biết trân trọng những thứ mà mình đang có hơn. Diễm không cô độc, Diễm có gia đình, có người thân, có anh chị luôn quan tâm, động viên và chăm sóc Diễm. Diễm còn có một đứa con đang cần Diễm chở che. Diễm bảo bảo thân mình phải mạnh mẽ lên, Diễm không nên là một kẻ nhút nhát hay yếu đuối nữa, Diễm phải đứng vững trên đôi chân của mình.
Diễm ôm chặt lấy Hồng. Xoa nhẹ tay vào bụng, đứa con đã cho Diễm sức mạnh, mặt Diễm tuy tái nhợt, đôi môi đã sẫm màu vì khóc quá lâu nhưng giọng nói của Diễm vẫn đầy cứng cỏi và tự tin.
_Em sẽ không rút lại những lời em đã nói với bà Phương hôm nay. Em yêu anh ấy tất nhiên em cần anh ấy, em đang mang thai con của anh ấy, em lại cần anh ấy hơn nhưng em không thể ích kỉ chỉ nghĩ riêng cho bản thân mình. Em sẽ chăm sóc đứa bé này thật tốt, em sẽ bảo vệ nó. Em làm tất cả vì anh ấy, cũng là vì hạnh phúc của em nữa, nếu sự ra đi của em có thể khiến cuộc sống của anh ấy dễ thở hơn, em nên làm và càng phải cố gắng làm đến cùng. Biết rằng đứa bé cần cha nhưng em tin em có thể bảo đảm nó được nuôi dưỡng một cách tốt nhất. Em có anh, có chị Hồng, có bố, có mọi người, em không cô độc nên em không sợ, dù cuộc sống mai sau có khó khăn thế nào em sẽ vượt qua được…….!!!
Hồng và Trường im lặng ngồi nghe. Họ yêu thương Diễm, muốn bảo vệ Diễm, trải qua nhiều sóng gió, tình cảm giữa Trường, Hồng và Diễm ngày càng gắn bó với nhau hơn. Họ đều là những con người bất hạnh, họ hiểu hoàn cảnh của nhau, hiểu cuộc sống phức tạp và đau khổ như thế nào.
Hồng bật khóc, Hồng thương cho số phận éo le của Diễm. Hồng muốn được cùng Diễm vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Họ là một gia đình hoàn hảo, dù họ không giàu, họ đến với nhau vì những lí do khác nhau nhưng họ đều yêu thương nhau, đều sẵn sàng hy sinh vì người kia, đối với Diễm đây một quà ý nghĩa nhất trong cuộc đời Diễm. Diễm không có được tình yêu nhưng lại có được tình thân. Diễm không muốn làm buồn lòng người thân của mình hơn nữa, Diễm tự nhủ với lòng là sẽ sống thật tốt để không phụ sự trông mong của họ.