Một lát sau, Diễm theo Bảo và Trường về phòng bệnh của Quân. Càng đến gần, Diễm càng hồi hộp lo sợ. Diễm cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình chẳng khác gì một tên ăn trộm, ngay cả chồng chưa cưới cũng không được phép vào thăm, muốn thăm hỏi phải đóng giả là một cô y tá. Diễm buồn bã không vui nhưng chỉ cần được gần gũi Quân, được chăm sóc Quân thì những chuyện nhỏ nhặt này có đáng là gì.
Bảo nói chuyện với hai vệ sĩ vài câu, họ gật đầu. Họ mở cửa phòng cho Diễm. Diễm run giọng nói.
_Cảm ơn…!!
Nhìn Quân vẫn nằm bất động trên giường. Diễm bịt chặt miệng, lệ thi nhau rơi xuống, lòng Diễm đau nhói, trái tim tan nát. Diễm không dám gào to lên, không dám hét gọi tên Quân.
_Anh Quân…!! Em đến rồi đây, anh có nghe em nói gì không…??
_Chúng ta từng hứa với nhau là mai sau sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, anh luôn mong em sẽ sinh cho anh thật nhiều con…!!
Cố kìm nén cơn nấc. Diễm đau khổ nói tiếp.
_Anh mau tỉnh lại đi, em và anh sắp tổ chức lễ cưới rồi. Em cần chú rể, anh không thể vô trách nhiệm bỏ mặc em như thế…!!
Diễm gục đầu xuống ngực Quân. Người Diễm không ngừng run rẩy vì khóc, vì nấc. Diễm muốn khóc cho thỏa, bao nhiều nhớ mong, bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu buồn phiền, Diễm đều tuôn theo dòng nước mắt. Diễm muốn nước mắt sẽ gột rửa hết những đau khổ của mình.
Bảo và Trường đứng im bên cạnh, cả hai không ai nói gì, họ đều hiểu cảm giác của Diễm bây giờ, họ không muốn phá vỡ phút giây riêng tư của Diễm với Quân. Trường và Bảo rút lui ra khỏi phòng. Đứng ngoài hành lang, hai tay khoanh trước ngực. Bảo nói.
_Cô ấy thật tội nghiệp. Tôi chưa bao giờ nghĩ Quân bị tai nạn là do cô ấy…!!
Trường thở dài.
_Mọi tội lỗi đều là do tôi, nếu không phải do tôi quá ngu si, quá ngốc ngếch, tôi sẽ không đẩy em gái tôi vào hoàn cảnh khốn cùng như thế này…!!
_Cậu đừng tự trách mình, trong chuyện này cậu cũng chỉ là một người vô tội. Cậu không biết mình đang bị ông Đăng lợi dụng nên không thể oán hận cậu…!!
_Dù bây giờ có nói gì tôi cũng không làm sao chuộc lại hết những tội lỗi mà tôi gây ra cho em gái tôi. Vì tôi nó đã phải chịu quá nhiều đả kích, nếu không phải tại tôi nó và Quân đã sống hạnh phúc bên nhau. Nếu không phải tại tôi, nó đã không bị bà Phương ghét nhiều như thế…!!
Bảo im lăng không nói gì. Cả hai đang chìm đắm trong những tính toán riêng. Một lúc sau, Bảo ra về sau khi đã dặn dò Trường nên làm gì khi ở lại đây. Trường không muốn bỏ lại Diễm ở qua đêm một mình ở bệnh viện nên cùng Diễm ở lại chăm sóc Quân.
Kéo một cái ghế gần cửa phòng, Trường dựa đầu vào tường, mắt quan sát Diễm chăm sóc Quân. Diễm lấy một chậu nước và một cái khăn sạch, Diễm bắt đầu lau mặt mũi, tay chân cho Quân.
Diễm hát ru và kể chuyện cho Quân nghe y như lúc Quân vẫn còn khỏe mạnh. Việc làm của Diễm khiến Trường cảm động, tình yêu của con người thật vĩ đại, khi thực lòng yêu ai đó thì ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa họ.
Nhịp tim của Quân tăng nhanh khi Diễm nói chuyện và hát ru cho Quân nghe, từ sâu thẳm trong trí óc của mình. Quân vẫn còn nhớ được tiếng nói và giọng hát ru ngọt ngào của Diễm mặc dù Quân nằm im bất động, họ có một sợi dây vô hình gắn kết với nhau nên dù có xẩy ra chuyện gì, dù họ không thể nói chuyện được với nhau, họ không thể nắm lấy tay nhau, dù mai sau họ phải xa nhau, họ cũng không bao giờ quên nhau.
Quá mệt mỏi Trường ngủ gật trên ghế, Diễm lấy một tấm chăn sạch trên kệ tủ cạnh giường bệnh của Quân. Diễm đắp lên người Trường. Diễm khóc thầm lặng lẽ, Diễm không muốn Trường vì mình phải chịu khổ, Diễm muốn Trường được hạnh phúc. Trường là người anh Diễm kính trọng và tôn xùng. Diễm hạnh phúc vì có được một người anh trai hết lòng lo lắng và thương yêu đến mình như Trường.
Sáng sớm vì sợ bố mẹ Quân đến thăm Quân sớm nên Trường giục Diễm nhanh ra về. Diễm nắm chặt lấy tay Quân, Diễm không muốn về chút nào. Trường khuyên can.
_Nếu em muốn lần này là lần cuối em được nhìn thấy cậu ấy thì em cứ ở lại đây, còn nếu không, em theo anh đi về…!!
Diễm đau khổ đành phải theo Trường về nhà, Diễm và Trường vừa đi khuất khỏi hành lang. Bà Phương và ông Trương đến, đêm hôm qua bà Phương phải dùng thuốc an thần mới ngủ được, sáng nay bà hối thúc ông Trương mau đưa bà đến bệnh viện thăm Quân. Bà không an tâm nếu không tận mắt được nhìn thấy Quân, bà cũng lo sợ cô y tá không biết cách chăm sóc người bệnh.
Đến cửa phòng bệnh của Quân, bà Phương hỏi.
_Cô y tá chăm sóc Quân đâu rồi. Cô ta còn ở trong phòng không…??
Do được Bảo dặn dò từ trước, nên một trong hai vệ sĩ trả lời.
_Cô ấy vừa mới rời khỏi, hình như là cô ấy đi vệ sinh…!!
Bà Phương mở cửa phòng, bà nhanh chóng bước vào trong. Thấy Quân vẫn nằm an lành trên giường bệnh, bà thở hắt ra một hơi. Ông Trương trấn an.
_Tôi đã nói là bà không phải lo, bà cứ đòi đến đây sớm làm gì, dù bà có ở bên cạnh nó, nó cũng không nhanh tỉnh lại được đâu, chi bằng bà ở nhà, để một mình tôi đến đây chăm sóc nó là được rồi…!!
Bà Phương cáu.
_Một mình ông đến đây vì ông muốn cho con bé Diễm vào thăm thằng Quân chứ gì, tôi không bao giờ chấp nhận chuyện đó, ông có hiểu không…??
_Bà cố chấp vừa thôi. Bà định chia rẽ tình cảm của chúng nó đến bao giờ nữa…??
_Tôi sẽ chia rẽ chúng nó cho đến cùng. Tôi chấp nhận cô ta vì tưởng cô ta có thể mang lại hạnh phúc cho thằng Quân nhưng ông xem, thằng Quân vì con bé đó, nó đã suýt mất mạng, tôi không thể đánh cược mạng sống và tương lai của thằng Quân vào tay con bé đó thêm một lần nữa…!!
Ông Trương bóp chán, ông không còn sức để tranh luận với bà Phương nữa. Tám giờ sáng bác sĩ đến khám cho Quân, bác sĩ theo dõi huyết áp, nhịp tim, đo độ giãn đồng tử trong mắt Quân, họ đang phán đoán xem khi nào thì Quân sẽ tỉnh lại.
- -- ------ ------ ------ ------ -------
Từ khi Quân công khai đưa Diễm đến buổi tiệc của gia đình, ông Trần không còn muốn chấp nhận Quân làm con rể của ông nữa. Nghe tin Quân bị tai nạn, thấy con gái dành cả ngày hôm qua ở bệnh viện, ông cáu.
_Tại sao con vẫn còn nuối tiếc một kẻ không yêu con, không tôn trọng con như nó. Con có mù quáng quá không…??
_Con không mù quáng, con yêu anh ấy, mặc dù anh ấy đã có vợ nhưng vẫn không thể ngăn cấm con đi thăm anh ấy…!!
_Con đúng là ngốc ngếch, thay vì đi thăm một kẻ không ra gì như nó, con đi tìm hạnh phúc cho chính mình đi thì hơn..!!
Loan kêu lên.
_Bố làm như thể tình yêu của con là bọt nước, chỉ cần để yên là nó sẽ tự tan, con không thể bỏ cuộc dễ dàng như thế được…!!
_Con định tranh giành tình cảm với vợ chưa cưới của nó sao…?? Bố tưởng con không ủng hộ cách làm của bố…??
_Tất nhiên cách làm của con khác bố, con và cô ấy cạnh tranh công bằng, con không hề ép anh Quân phải yêu con, con cho anh ấy có quyền lựa chọn…!!
Ông Trần chịu thua cách lí giải của con gái.
_Thôi được rồi, cứ cho là con đúng đi, trong lòng con thừa hiểu, dù nó có tỉnh lại hay không, người mà lựa chọn vẫn mãi là con bé Diễm, con chỉ là một người bạn của nó thôi. Biết là đi vào ngõ cụt, sao con vẫn còn cố…??
Loan không phải không biết nhưng nếu không làm gì, Loan còn thấy có lỗi với chính mình hơn. Cầm túi xách, chìa khóa xe máy. Loan muốn đến bệnh viện thăm Quân.
_Con lại định đi thăm nó nữa sao…??
_Vâng…!!
Không muốn tranh luận thêm với ông Trần. Loan bước ra khỏi phòng khách, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, mở khóa xe, nổ máy. Loan lái xe đi. Trên đường đi, Loan một bó hoa, mội giỏ trái cây. Loan thấy mình là một kẻ cơ hội, một kẻ không ra gì khi lợi dụng tình cảm của bà Phương để loại Diễm ra khỏi cuộc đời Quân.
Mặc dù biết mình đang làm sai nhưng Loan không dừng lại được, Loan muốn tình yêu của Quân. Loan tự nhủ là mình làm thế chỉ vì hai chữ tình yêu mà thôi, tình yêu vốn không có tội. Loan hy vọng là Diễm sẽ không trách và không oán hận Loan.