Trên môi Quân nở một nụ cười, Quân mãn nguyện nhắm mắt lại. Trường thấy Quân không nói, Trường khiêu chiến.
_Tên kia bí lí rồi hả…??
Quân hét nhỏ.
_Câm đi, điếc lỗ tai người ta….!!
Trường lải nhải.
_Không ngờ một người trí thức như cậu mà cũng có thể văng tục ra, thật làm người ta thất vọng quá…!!
_Một kẻ miệng lưỡi như cậu thì có gì hơn tôi đâu mà vênh mặt lên dạy đời…!!
Hồng thở dài bảo cả hai.
_Hai anh có phải là trẻ con đâu mà hơi một tí là động khẩu, các anh đúng là đã bị điên hết cả rồi…!!
Quân cười.
_Bây giờ em mới biết hả, em nên nói điều này cho thằng chồng mắc dịch của em nghe…!!
Trường độp lại.
_Thằng em rể láo lếu, nếu không gọi tôi là anh tôi sẽ không gả em gái cho cậu…!!
_Diễm nhất định tôi phải lấy, còn gọi cậu là anh sẽ không bao giờ xẩy ra chuyện đó…!!
Hai người mỗi người một câu, căn phòng bệnh trở nên ồn ào náo nhiệt, ông Hải, và ông quản gia ngồi im nghe hai chàng trai trẻ đối qua đối lại, sức sống tràn về căn phòng, trong lòng họ chưa có lúc nào lại thoải mái như lúc này, họ đã trút bỏ hết được mọi ưu sầu, đau khổ, họ không còn bị bóng ma của quá khứ ám ảnh nữa.
Một lúc sau Diễm vào thăm Quân, bác sĩ dặn là không được thăm quá mười lăm phút vì Quân và Trường cần được nghỉ ngơi nhưng xem ra hai chàng trai rất khỏe mạnh, họ còn cười đùa với nhau chứng tỏ họ sẽ nhanh chóng bình phục.
Quân nhìn Diễm không rời, Quân muốn xạc cho Diễm một trận, ai đời người yêu mong ngóng được gặp mặt sau khi phẫu thuật, cô vợ lại ngủ ngon lành như không có chuyện gì, con nhóc này đúng là trẻ con.
Nhìn dòng lệ trên má chưa khô của Diễm, lòng Quân thắt lại, ý nghĩ muốn mắng Diễm đã vơi đi được một nửa. Diễm thấy Quân và Trường không sao, Diễm vừa khóc vừa cười.
Quân nói lẫy.
_Sao em không ngủ thêm một lúc nữa, em vào đây làm gì…??
Quẹt hai dòng lệ trên má, Diễm ỉu xìu.
_Em xin lỗi…!!
Quân không dễ dàng gì buông tha cho Diễm, lúc này bị Trường chọc tức. Quân muốn dạy cho Diễm một bài học.
_Em chỉ đơn giản xin lỗi anh là xong à, em có biết lúc nãy thằng anh trai điên khùng của em nói gì không…??
Trường khích bác.
_Lúc nãy anh bảo hắn là hắn đang ghen với hạnh phúc của anh. Anh khuyên em nên bỏ hắn đi, lấy một tên ích kỉ như hắn, em sẽ không có hạnh phúc đâu…!!
Quân quát ầm lên.
_Tên kia, có cần tôi lấy gội nẹn chặt vào miệng của cậu không….??
Hồng và Diễm thở hắt ra một hơi, hai người này cứ hễ mở miệng là lại trọc tức nhau. Diễm can ngăn.
_Em xin hai anh, hai người đừng cãi nhau nữa, nếu không bảo vệ lại tống hai người ra đường bây giờ…!!
Quân cáu.
_Em bảo hắn im đi…!!
Trường nói luôn.
_Cậu im đi thì có…!!!
Nắm lấy tay Hồng, Diễm giục.
_Chúng ta đi thôi, để cho hai người hai người này cãi nhau, họ muốn làm gì thì làm, việc của chúng ta đến đây là hết…!!
Hồng gật đầu.
_Em nói đúng, họ chỉ cần cãi nhau, họ đâu cần chúng ta…!!
Quân kêu lên.
_Em định bỏ đi như thế sao, em đã hỏi thăm anh câu nào đâu…??
Diễm cau mày.
_Anh có sức để cãi nhau chứng tỏ anh rất khỏe, em cần gì phải hỏi thăm anh nữa….!!
Diễm và Hồng đi ra cửa. Quân trầm giọng.
_Em đứng lại cho anh…!!
Diễm quay đầu lại.
_Anh còn muốn nói gì nữa?
Quân khổ sở.
_Em định cứ thế mà đi thật à, em có vô tình với anh quá không…??
Trường dài giọng.
_Em đi như thế là đúng, em mặc hắn đi…!!
Hết chịu nổi, Diễm gắt.
_Hai anh thôi đi, em nói lần chót nếu hai anh còn cãi nhau nữa, em và chị Hồng mặc cho hai người cãi nhau, bọn em sẽ không vào thăm hai người nữa đâu…!!
Quân và Trường đều ghét không khí bệnh viện, họ chỉ cảm thấy thoải mái khi được hai cô gái mình yêu vào thăm, nói chuyện. Nếu cả hai đều không đến, họ sẽ bực bội, sẽ phát điên lên. Cả hai đều tự nhủ là sẽ cố không gây sự với nhau nữa, họ sẽ cố nhịn.
Quân và Trường đồng thanh nói.
_Anh đồng ý…!!
Diễm và Hồng che miệng cười, hai đức ông chồng tương lai của họ cũng không đến nỗi ngang bướng lắm. Quân muốn có một phòng riêng, một được nằm yên tĩnh một mình nhưng vì sợ Diễm phải chạy đi chạy lại giữa hai phòng nên lại thôi.
Quân rất thích ăn cháo do Diễm nấu nên Diễm mượn tạm bếp của bệnh viện, Diễm nấu cháo cho Quân và Trường ăn. Quân muốn chọc tức Trường nên nhất định đòi Diễm phải bón cho mình ăn.
Diễm đỏ bừng mặt vì xấu hổ nhưng cũng cố bón cho Quân. Trường hừ mũi.
_Hai người đúng là rất tình cảm…!!
Hồng cáu.
_Anh có thôi đi không, vợ chồng người ta anh xen vào làm gì…!!
Đặt bát cháo trên bàn, Hồng cau mày hỏi.
_Anh có muốn ăn không…??
Trường cười nịnh.
_Sao lại không, em bón cho anh ăn đi…!!
Hồng muốn điên lên với hai người đàn ông này, Quân muốn chọc tức Trường, Trường lại tìm cách chọc tức lại. Diễm cười rung cả người, họ đúng là to xác mà tính cách không khác gì trẻ con.
Ông quản gia, bà Hoa, đứng ở ngoài nhìn vào, cả hai cũng không nhịn được cười, bọn trẻ này đúng là tếu thật. Không còn việc gì khác, ông quản gia đưa ông Hải về nhà, bà Hoa cũng theo về cùng. Do được Quân dặn dò từ trước nên bà Hoa bảo ông quản gia phải hết sức cẩn thận khi đưa ông Hải đi đâu, biết là có người bảo vệ từ xa nhưng vẫn không thể đảm bảo chắc là sẽ không có gì xẩy ra.
Có một điều Diễm vẫn còn thắc mắc là bố mẹ Quân có biết Quân cho Trường quả thận của mình không. Sau khi cho Quân ăn xong, Diễm rụt rè hỏi.
_Anh nói thật cho em biết, bố mẹ anh có biết về ca phẫu thuật này không….??
Quân cảm thấy khó mở lời với Diễm, nếu nói thật Quân sợ Diễm sẽ không vui, còn nếu nói dối, sớm muộn gì Diễm cũng biết, không còn cách nào khác. Quân nói.
_Anh xin lỗi, chuyện này là do anh tự quyết, anh không muốn bố mẹ anh lo lắng nên anh không nói gì…!!
Diễm im lặng nhìn Quân, lòng Diễm buồn mênh mang, Diễm hiểu vì sao Quân lại làm thế. Quân không muốn nói một phần vì sợ bố mẹ Quân lo, một phần sợ họ phản đối, sợ họ ghét Diễm thêm.
Diễm không nổi dòng nước mắt đang trực trào, cuối cùng Diễm khóc, Quân run giọng.
_Em đang trách anh đấy à, anh xin lỗi nếu anh khiến em buồn…!!
Diễm buồn rầu nói
_Anh là một thằng ngốc, lẽ ra anh phải nói chuyện này cho bố mẹ anh biết, họ có ghét em cũng đáng vì em là một người đáng ghét, nếu không phải vì em, vì gia đình em, anh đã không phải khổ như thế này…!!
Quân kéo Diễm vào lòng, vết mổ làm Quân nhăn mặt lại vì đau. Diễm sợ hãi hỏi.
_Anh không sao chứ…??
Quân lắc đầu.
_Anh không sao…!!
_Đừng nói dối, nhìn mặt anh đang nhăn lại vì đau đớn, mồ hôi đang rịn đầy cả ra kìa….!!
_Em sẽ không trách anh, không giận anh vì anh đã nói dối em được không…??
Diễm vội buông người Quân ra, Diễm không muốn động chạm giữa hai người khiến Quân bị đau. Quân không chú ý đến vết mổ của mình, Quân chỉ quan tâm đến cảm nhận của Diễm. Quân van nài.
_Em nói gì đi….??
Diễm sụt sịt.
_Anh nghĩ là em sẽ giận anh trách anh ư, anh đúng là khờ quá mà, đúng là em nên giận anh, nên trách anh. Em không muốn mắc nợ ân tình của anh quá nhiều, em sợ mình không trả hết được cho anh. Anh nghĩ anh có thể dấu được bố mẹ của anh đến bao giờ, khi họ phát hiện ra sự thật, em sợ họ còn trách em và anh hơn cả lúc anh và em nói cho họ biết sự thật ngay từ đầu….!!
Diễm mệt mỏi nói tiếp.
_Anh là một người con bất hiếu, nếu chẳng may ca mổ xẩy ra chuyện, anh bảo em phải ăn nói như thế nào với bố mẹ của anh đây. Nếu em biết anh không nói gì với bố mẹ anh, em sẽ phản đối chuyện này đến cùng….!!
Cầm lấy tay Diễm, lau hai dòng lệ trên má Diễm, Quân mỉm cười bảo Diễm.
_Em mới là cô bé ngốc, anh làm gì cũng đều có tính toán cả, anh cho anh trai em quả thận của anh chẳng qua vì lợi ich của anh thôi, anh không muốn mai sau phải chăm sóc một cô vợ ốm yếu, không muốn những đứa con của anh ốm yếu giống như mẹ của nó…!!
Đang buồn rầu, Diễm cũng phải phì buồn cười vì tính toán của Quân. Diễm hiểu nếu Quân không yêu mình nhiều như thế, Quân sẽ không bao giờ từ bỏ hận thù, không bao giờ cho anh trai mình một quả thận. Hai anh em nợ ơn cứu mạng, nợ ân tình của Quân.
Diễm đặt gối sau lưng Quân, Diễm dịu dàng nói.
_Anh ngủ một chút đi, em sẽ ngồi đây trông anh….!!
Quân cười.
_Em không được bỏ đi khi anh ngủ đâu đấy…!!
Diễm gật đầu.
_Vâng, em sẽ không đi đâu cả…!!
Đỡ Quân nằm xuống, Diễm đặt lại gối trên đầu Quân. Quân nhắm mắt lại, bàn tay Quân nắm chặt lấy tay Diễm như sợ Diễm sẽ bỏ đi đâu mất. Diễm ngắm Quân ngủ, lòng Diễm thanh thản, hạnh phúc, bên kia Trường và Hồng đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng Hồng che miệng cười khúc khích.
Sau khi ăn cơm và uống thuốc cả hai dễ dàng chìm dần vào giấc ngủ, hai người phụ nữ ngồi im nghe con tim mình dâng đầy.