Cúp máy, Quân ngồi ngả lưng ra sau ghế xô pha, Quân đã lấy lại được những thứ mà Quân đã mất. Lẽ ra Quân phải cảm thấy vui mừng, hạnh phúc nhưng Quân không thể vui nổi, từ trước đến nay Quân chưa bao giờ coi trọng của cải, chưa bao giờ để đồng tiền dẫn mình đi, Quân là người điều khiển nó, bắt nó phục vụ và đi theo ý mình, những thứ mà Quân muốn, Quân luôn cố gắng làm bằng được, duy chỉ có trái tim của Diễm là Quân không tài nào lấy được, Quân đã dùng đủ mọi cách, xấu có, tốt có cũng không mang lại kết quả gì, Quân muốn hỏi Thượng đế xem Diễm có phải là một nửa của Quân không, hay Quân chỉ mãi mãi là một nửa ghép tạm của Diễm mà thôi.
Diễm vẫn còn ngủ trên giường, nếu Quân biết được thật ra trong lòng Diễm bây giờ đang dần có hình bóng Quân, Quân sẽ không phải sầu khổ như thế. Diễm là một cô bé ngốc ngếch, một kẻ ngờ ngệch trong tình yêu, người không yêu lại tưởng là yêu, người yêu lại không biết mình có yêu người ta không.
Quân còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, điện thoại của Quân vang lên. Thấy hiện lên số của Trường, Quân cau mày.
_Cậu gọi cho tôi có gì cần nói không…??
Nghe giọng không mấy thiện cảm của Quân, Trường cáu.
_Cậu không thể ăn nói lịch sự với người khác được à, cậu nên nhớ cậu đã giữ em gái tôi suốt cả ngày hôm qua, hôm nay cũng chưa thấy mặt mũi nó đâu…!!
Quân khiêu khích.
_Mai sau khi cô ấy và tôi lấy nhau, tôi cũng phải mang cô ấy về nhà, hay phải trình báo cho cậu biết sao…??
_Lúc nào cậu và nó lấy nhau lúc đó hẵng hay, còn bây giờ cậu nên trả lại em gái cho tôi…!!
Quân cáu.
_Cậu đừng ra lệnh cho tôi, cậu càng ép tôi làm theo ý cậu, tôi càng giữ cô ấy ở bên cạnh tôi…!!
Trường quát ầm lên.
_Cậu có tin là tôi sẽ đón Diễm về ngay bây giờ không,vì nể cậu bị ốm không ai chăm sóc nên tôi mới để nó ở bên cạnh cậu, biết cậu khỏe mạnh thế này tôi đã đón nó từ lâu rồi…!!
Quân nhíu mày.
_Không ai chăm sóc….??
_Không phải con bé Diễm nói là cậu chỉ một mình ở nhà, bố mẹ cậu và bà giúp việc đều đi vắng hết cả hay sao….??
Quân phì cười, xem ra Diễm đã nói dối để được ở lại chăm sóc Quân, lòng Quân reo vui, cảm thấy một chút ấm áp, hạnh phúc, dù Diễm làm thế vì tình người hay vì quan tâm đến Quân, Quân cũng mừng vì Diễm không vô tình hay bỏ mặc mình.
Không muốn lật tẩy Diễm, cũng không muốn thả Diễm về nhà. Quân hòa đồng theo.
_Đúng nhà tôi không có ai ở nhà cả, tôi bị sốt từ hôm qua đến giờ, nếu cậu đã trót thương tôi như thế thì nên làm ơn cho trót, khi nào khỏi hoàn toàn tôi sẽ cho cô ấy về….!!
Trường cau có.
_Nhỡ cả đời cậu cũng không khỏi được thì sao…??
_Cô ấy sẽ ở bên tôi cả đời…!!
Trường kêu lên.
_Nhất định không được, tôi không muốn nó ở bên cạnh cậu….!!
_Ông anh vợ thân mến, ông đừng gào lên như thế, tôi và cô ấy sớm muộn cũng cưới nhau, tôi từng nói với ông cô ấy có thể đang mang thai đứa con của tôi, ông định cấm cản chúng tôi đến bao giờ….!!
Trường khinh khỉnh.
_Đừng nói dối, cậu bịa chuyện để tôi cho phép cậu lấy nó chứ gì….??
Quân ước giá mà Diễm có thai thật thì hay biết mấy, lúc ấy Quân sẽ có cớ giữ Diễm ở bên cạnh mình lâu hơn, dù là vì đứa con, hay vì Diễm, Quân cũng không muốn mất cả hai.
_Tin hay không tùy cậu, tôi đâu cần phải giải thích dài dòng với cậu làm gì…??
Giọng Trường trầm xuống.
_Cậu giải thích cho tôi hiểu, bằng cách nào cậu có thể mua được công ty, biệt thự của gia đình tôi…!!!
Quân cười.
_Cậu đã phá hoại nó, tôi mua hay người khác mua có gì khác nhau đâu. Cậu không thấy tôi mua nó hơn người khác mua nó à…??
_Tôi không quan tâm cậu hay người khác mua nó, tôi chỉ muốn biết cậu thực sự là ai. Tôi thấy cậu rất giống một người bạn hồi nhỏ của tôi…!!
Quân giật mình, hóa ra Trường vẫn còn nhớ, nhờ mối thân quen của ba gia đình, cả ba đã làm bạn với nhau từ hồi còn nhỏ, đến năm mười hai tuổi, do gia đình hai bên xẩy ra chuyện, một người chết hụt, bị mất trí nhớ, một người suýt bị thiêu trong đám lửa, đi lang thang, được một cặp vợ chồng người Úc nhận nuôi nên họ không còn gặp lại nhau sau mười bốn năm.
Chỉ có Quân là nhận ra Trường, còn Trường tưởng Quân đã chết trong vụ tai nạn ô tô nên nửa mơ nửa tỉnh thấy Quân giống với người bạn năm xưa của mình mà không dám nhận, lại cho rằng đó chỉ là do người giống người.
Quân cảm thấy tức lồng ngực, cảm thấy lòng mình trùng xuống, tình bạn thuở ấu thơ của họ rất đẹp, hạnh phúc, vui vẻ, tuy rằng hay cãi nhau nhưng đó là những kỉ niệm mà Quân không bao giờ quên, lớn lên, có quá nhiều chuyện để lo, có quá nhiều thứ để tính toán, con người không còn vô tư như thuở nhỏ nữa.
Thù hận đã cuốn cả ba gia đình vào những bi kịch khác nhau, ông Hải đã làm tan vỡ hạnh phúc của hai gia đình, cướp đi của Trường và Quân tình thương của ba mẹ, cướp đi hạnh phúc, niềm tin, mà lẽ ra một đứa trẻ nên có.
Nghe những câu hỏi ngờ vực của Trường, Quân đoán Diễm vẫn chưa nói gì cho Trường biết, chắc là Diễm không muốn Trường biết gì cả, Diễm muốn kết thúc mọi chuyện ở đây, Diễm không trách móc Trường, không hận Trường đã phá hoại chính gia đình của mình. Quân cay đắng nhận ra so với cách hành xử của Diễm, Quân không thể bằng được, Diễm coi trọng tình thân, vì người thân, Diễm có thể làm tất cả để cho họ được hạnh phúc, Diễm ở bên Quân cũng chỉ vì muốn đảm bảo ông Hải và Trường không sao.
Diễm càng tốt bụng, càng tử tế bao nhiêu, Quân càng đau khổ bấy nhiêu. Tình cảm này không khác gì thương hại, giống như người ta ban cho người khác một chút tình thương trước khi chết. Bất lực với tình cảm của chính mình, Quân muốn giữ Diễm ở bên cạnh mình, muốn độc chiếm Diễm, mặc Diễm vì ai, Quân không thể sống mà không có Diễm.
Thấy Quân im lặng không đáp. Trường bực mình hỏi.
_Câu hỏi của tôi khó quá hay sao mà cậu không thể trả lời được…!!
_Cậu muốn biết sự thật….??
_Đúng, tôi muốn cậu trả lời cho tôi biết cậu thực sự là ai….??
Quân nghĩ đến Diễm, nghĩ đến ước muốn của Diễm, Quân không muốn khiến Diễm phải khó xử, nếu Diễm muốn mối thù này kết thúc ở đây, Quân nên làm theo, vì Quân biết khi Trường biết được sự thật Diễm và Quân sẽ khó ở bên nhau hơn. Quân quyết định dấu được ngày nào hay ngày ấy, chẳng phải mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi sao, Quân còn muốn làm vết thương của quá khứ rộng thêm để làm gì.
_Cậu là một người rất tò mò, nếu tôi là bạn của cậu, tôi và cậu đã nhận ra nhau rồi, tôi mua lại công ty và biệt thự của gia đình cậu một phần vì Diễm, một phần vì tôi là một nhà kinh doanh, câu trả lời của tôi đã làm cậu hài lòng chưa….??
Trường vẫn còn thắc mắc.
_Cậu là một nhà kinh doanh ô tô đâu có liên quan gì đến gạch men….??
_Không có gì là lạ, ngoài kinh doanh ô tô tôi còn mua rất nhiều lô đất, tôi cần công ty của cậu cung cấp gạch cho những công trình đó khi chúng được xây dựng…!!
Trường im lặng không nói gì, những điều mà Quân nói không có câu nào là sai cả, công ty bị phá sản, Quân đã rất dũng cảm khi mua nó. Để làm giàu người ta làm rất nhiều công việc, kinh doanh nhiều thứ. Trường tạm gác nghi vấn của mình sang một bên, lo sợ Hồng, Diễm, ông Hải bị ông Đăng hại, Trường đang rất khổ sở, lúc nào cũng cảm thấy bất an.Nếu Diễm được Quân bảo vệ, Trường cũng bớt được một mối lo. Trường muốn sau khi Hồng ra viện, Trường sẽ đưa cả gia đình sang Úc, vì sợ Diễm đau khổ nên Trường mới muốn tách Diễm ra khỏi Quân,nhưng xem ra Quân không phải là một chàng trai dễ dàng chấp nhận yêu cầu của kẻ khác.
Để đảm bảo an toàn cho Diễm, không còn cách nào khác, Trường đành cầu cứu Quân.
_Cậu có thể hứa với tôi một điều là cậu sẽ bảo vệ Diễm không….??
Quân đoán ông Đăng sau khi biết Trường và Diễm nhận nhau làm anh em, ông ta đã tìm đến Trường, đe dọa sẽ hại những người thân bên cạnh Trường nên Trường mới phải cầu cứu Quân bảo vệ Diễm, Trường có quá nhiều chuyện phải lo, Trường phải ở bệnh viện để đảm bảo Hồng không sao, Trường làm sao phân thân bảo vệ Diễm, và ông Hải nữa.
Không cần Trường yêu cầu Quân làm thế, Quân cũng đã làm từ lâu rồi, Quân yêu Diễm làm sao Quân có thể chịu đựng được cảnh Diễm bị ông Đăng hại.
Quân trấn an Trường.
_Cậu yên tâm,tôi có thể đảm bảo với cậu. Cậu nên lo cho Hồng và ông Hải đi …!!
_Cảm ơn…!!
_Đừng khách sáo quá, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, tôi lo cho cô ấy cũng đâu có gì là quá khó hiểu, cậu cảm ơn tôi, tôi thấy mình xa lạ với cô ấy quá…!!
_Không nói lôi thôi với cậu nữa, tôi cúp máy đây…!!
_Ừ, chào cậu…!!
Xa công việc gần hai hôm nay rồi, Quân không chịu được cảm giác ăn không ngồi rồi, từ trước đến nay, Quân luôn tỏ ra mạnh mẽ, Quân là người yêu công việc, Quân có thể làm đến quên ăn quên ngủ, sau một thời gian làm quá sức nên Quân mới đổ bệnh như thế này.
Quân gọi điện về công ty, dặn dò nhân viên dưới quền vài câu, Quân cúp máy, lấy hợp đồng, tài liệu, Quân bắt đầu làm việc.
Một bàn tay nhỏ nhắn, xinh xắn, trắng hồng, đặt trước mặt Quân. Quân biết người đó là ai.
_Em đang làm gì thế, tránh ra cho anh làm việc….??
Diễm tức.
_Anh vừa phải thôi, khi nào anh khỏi ốm, anh có thể làm những gì anh thích, còn bây giờ nghe lời em lên phòng nghỉ ngơi đi…!!
_Chẳng phải chiếc giường duy nhất bị em chiếm mất rồi còn gì….??
Diễm đỏ bừng mặt, nhưng nhất định không khoan nhượng. Cầm tay Quân, Diễm cố lôi Quân đứng dậy.
Diễm thu xếp hết đống giấy tờ trên bàn thành một chồng, nắm lấy tay Quân, Diễm lại lôi Quân đi. Bực mình, Quân lôi giật Diễm lại, chỉ một cái lôi, Diễm đã ngã nhào vào lòng Quân. Quân cười hỏi.
_Chúng ta nên làm gì đây….??
Diễm lúng túng.
_Tôi không biết….!!
Quân cau mày.
_Em lại xưng tôi với anh rồi, không phải bây giờ em là vợ hờ của anh à…??
Diễm trả lời ngay.
_Là vợ hờ, hay vợ thật khi cãi nhau người ta có quyền xưng hô theo cảm xúc…!!
Quân gật gù.
_Em nói đúng, nhưng em cũng đừng quên khi đã là vợ của anh, anh là chồng, anh có quyền làm những thứ mà một người chồng được phép làm đúng không….??
Diễm cảm thấy nguy hiểm, não bộ bảo Diễm phải nhanh chóng thoát ra. Diễm chống tay xuống nệm, cơ thể nhích dần lên, Diễm đang muốn chạy trốn, Quân đoán được ý định của Diễm, vòng tay ra sau lưng Diễm, Quân ôm Diễm thật chặt.
_Em định bỏ đi đâu thế, chẳng phải em nói anh nên nghỉ ngơi là gì…??
_Em nói anh nghỉ ngơi có phải bảo anh ôm em đâu….??
_Em ngốc vừa thôi, anh là người yêu công việc, thích đầu óc của mình lúc nào cũng được vận động nếu không làm việc em phải tìm việc gì đó cho anh làm chứ…??
Diễm gợi ý.
_Hay là anh đi ngủ đi…!!
Trong đầu Quân vừa tính toán một việc, nếu mà Diễm biết được, Diễm đã không ngu ngốc nói như thế. Quân ngồi dậy, cầm tay Diễm, Quân lôi Diễm đi lên lầu. Diễm hoảng hốt.
_Anh đi ngủ đi, em sẽ nấu cháo cho anh ăn….!!
Quân vẫn nắm tay Diễm thật chặt. Quân cười.
_Em làm sao thế, em không muốn đọc truyện cho anh trước khi anh đi ngủ à…??
Diễm thở phào nhẹ nhõm.
_Vâng….!!
Quân cười gian hỏi.
_Trong đầu em đang tưởng tượng ra điều gì thế….??
Ngay lúc này Diễm muốn giết chết Quân, muốn đá văng Quân ra khỏi cổng. Thấy điệu bộ tức giận, và sắn sàng nổi khùng của Diễm, Quân véo mũi Diễm.