Giọng nói của tỷ phu rất nhẹ, lướt qua như lông vũ, không hề rõ ràng, nhưng rơi vào tai Tân Ninh lại như tiếng sấm.
Nàng không dám tin những gì mình nghe được, chỉ nghi ngờ mình nghe lầm.
Tỷ phu... Sao lại gọi tên nàng?
Nhất định là, nhất định là nàng nghe lầm rồi...
Tân Ninh tự an ủi mình, cho rằng đó là ảo giác, tỷ phu lại mở miệng đánh nát ảo tưởng của nàng: "Sao không nói gì?"
"Trước đó không phải còn nói, muốn mang thai hài tử cho ta sao, Ninh nhi?"
Tân Ninh ép mình phải trấn định, giả vờ tức giận: "Vì sao phu quân gọi tên ta là muội muội? Chẳng lẽ là Ninh nhi... Câu dẫn phu quân?"
"Phu nhân nói không sai."
Tề Nghiêm nghiêng đầu hôn vành tai nàng, hơi thở nóng phả vào má nàng, giọng nói mang theo vài phần lười biếng khàn khàn: "Đúng là Ninh nhi đã câu dẫn ta."
"Phu nhân biết không, thân thể Ninh nhi mang tư vị vô cùng tốt, ngực vừa to vừa mềm, ŧıểυ huyệt đặc biệt mẫn cảm, chỉ vừa chạm vào liền ra nước, còn có thể liếʍ, bị ©ôи th!t đâm mạnh mẽ cũng chỉ biết rơi nước mắt, cầu ta nhẹ chút."
"Chàng nói, câu dẫn chàng sao?"
Tề Nghiêm nằm trên người nàng, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, mổ từng chút lên môi nàng, giọng điệu mỉm cười.
"Ninh nhi, ta đã sớm nói, nàng không giống tỷ tỷ nàng."
Bí mật mà Tân Ninh che giấu bị tỷ phu dễ dàng nhìn thấu.
Hoảng sợ, bối rối, kinh ngạc.
Nhiều loại tâm tình dâng lên trong lòng nàng, nhưng chiếm phần lớn nhất, lại là xấu hổ.
Cây gậy thịt chôn sâu trong cơ thể rung động, còn đang đứt quãng phun ra chất lỏng nóng bỏng tưới lên cửa tử ©υиɠ Tân Ninh, khiến nàng nóng đến phát run, nhắc nhở nàng đang cùng tỷ phu làm chuyện hoang đường.
Hết lần này tới lần khác, nhưng sao lại là lúc này...
Lúc tỷ phu bắn tinh vào nhục huyệt nàng...
Hai chân trắng của Tân Ninh quấn lên eo thon của tỷ phu, cảm nhận rõ ràng dươиɠ ѵậŧ của tỷ phu rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, thấm sâu bụng nàng, trong bụng nóng hầm hập, vừa ướt vừa dính.
Giờ phút này, nàng rốt cuộc là Tân An hay Tân Ninh?
Nếu như nàng không còn gánh vác thân phận tỷ tỷ, giờ phút này, chẳng phải nàng lấy danh nghĩa thê muội, bị tỷ phu bắn vào trong...
Vừa nghĩ đến đây, Tân Ninh liền xấu hổ không thôi.
Tỷ phu ngay trước mặt nàng, tiến đến gần như vậy, bộ dáng hắn rõ ràng chiếu vào mắt nàng.
Gương mặt ôn hòa cấm dục trong ấn tượng lúc này đã nhiễm mị sắc, tràn ngập du͙© vọиɠ trần trụi, giữa lông mày hắn tràn đầy thỏa mãn, biểu lộ thoải mái, hiển nhiên là đã thu được kɧoáı ©ảʍ lớn khi giao hợp với nàng.
Hắn ưỡn eo hướng chân tâm nàng đẩy hai cái, phun ra hơi thở nặng nề, đem dư tinh bắn vào cơ thể nàng.
Một lát sau, chiếc cằm căng thẳng của Tề Nghiêm chậm rãi buông lỏng, cả người nhẹ nhàng.
Tân Ninh thở hổn hển, dưới sự lôi cuốn của cảm xúc hoảng loạn, thân thể mẫn cảm chưa từng có, ngoại trừ cao trào, lại còn cảm nhận được vài phần khoái ý khác thường.
Phòng ngủ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Tân Ninh gian nan hoạt động lại đại não bị kɧoáı ©ảʍ lấp đầy.
Loại tình huống này, nàng nên làm gì...?
Trong đầu nàng liệt kê đủ loại suy đoán, nhưng không có kết quả.
Bởi vì tư thế cùng khoảng cách quá mức thân mật, Tân Ninh thu tầm mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Nàng há miệng, nhỏ giọng nói ra nghi vấn trong lòng: "Tỷ, tỷ phu... Biết từ khi nào vậy?"
"Đêm hôm đó ta đã biết."
Đúng là ngay từ đầu...
Tân Ninh choáng váng, cảm giác bị chấn động thật lớn.
"Tỷ phu rốt cuộc... Làm sao biết được?"
Nàng không hiểu.
Đêm đó tối như mực, làm sao tỷ phu có thể phân biệt được nàng?
Tề Nghiêm đột nhiên cười mờ ám, hắn lắc eo hai cái, để cho gậy thịt trong cơ thể nàng chọc trái chọc phải, chọc cho nàng rêи ɾỉ liên tục mới bỏ qua.
"Hiểu chưa, Ninh nhi?"
"Nàng sẽ không cho rằng, tư vị ŧıểυ huyệt đều giống nhau chứ?"
Hiểu được ý của tỷ phu, mặt Tân Ninh đỏ lên.
"ŧıểυ huyệt của Ninh nhi tuyệt như vậy, nếu ta không nhận ra, chẳng phải phung phí của trời?"
Giọng nói trầm khàn của tỷ phu lọt vào tai, làm lỗ tai nàng mềm nhũn, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu là tỷ tỷ nàng, sao ta có thể bị sờ mó hai cái liền cứng rắn như vậy?"
"Dáng vẻ giống tỷ tỷ nàng, giọng nói cũng giống hệt, vậy còn có thể là ai?"
"Quả nhiên, cắm vào liền hoàn toàn nhận ra."
... Tỷ phu đã sớm biết.
Nghi hoặc và cảm giác hỗn loạn của Tân Ninh đều được giải quyết.
Bởi vì biết là nàng, tự nhiên không cần cố kỵ tỷ tỷ thân thể yếu, có thể làm được kịch liệt như vậy.
Nhưng...
"Nếu tỷ phu biết là ta, vì sao, vì sao còn...?"
Tân Ninh xấu hổ và giận dữ, tỷ phu biết rõ là nàng, lại không chút lưu tình khinh bạc nàng, giày vò nàng, đem gậy thịt của hắn đều đưa vào, khiến ŧıểυ huyệt của nàng sưng lên.
Ngày hôm sau chạm mặt còn bày ra bộ dạng không có việc gì, làm hại nàng...
Tề Nghiêm lại tránh không trả lời, cúi đầu hôn lên môi nàng: "Đêm đó bị làm có đau hay không?"
Đối mặt với sự quan tâm đột ngột của tỷ phu, Tân Ninh lập tức nghẹn lời: "Cũng không phải..."
Nụ hôn của nam nhân lại rơi trên môi nàng, lần này có thêm vài phần ái muội: "Đêm đó, Ninh nhi khiến ta rất tận hứng."
"Sớm biết tỷ tỷ nàng đưa nàng đến trong phủ, đêm đó nên thương tiếc nàng một chút."
Lời này của nam nhân Tân Ninh nghe có chút kỳ quái, giống như đang nói... Sau khi đưa đến phủ sẽ rất khó chịu, cho nên lần đầu tiên phải thương tiếc nàng, cho nàng nếm trải vị ngọt.
Nàng đang nghĩ vậy, cũng cảm giác được cây gậy kia lại cứng rắn.
Tân Ninh bối rối đạp chân, lại bị gậy thịt đóng đinh trong nhục huyệt: "... Tỷ phu?"
Nàng không làm được, sau khi bị vạch trần không thể làm được, sao nàng có thể không hề khúc mắc lấy thân phận thê muội tiếp tục quan hệ với tỷ phu.
Cho dù thân thể nàng đã bị tỷ phu khinh bạc, nàng vẫn có chút không qua được cửa ải trong lòng.
Tề Nghiêm cắn môi nàng, dỗ dành: "Ninh nhi nói muốn mang thai cho ta, không ăn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta sao được?"
"Nhưng đó, đó là..."
"Ninh nhi ngoan, cho ta đâm vào ŧıểυ huyệt, nhé?"