"Ừm." Giọng nam nhân trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì.
Tân Ninh có thể cảm giác được tầm mắt của hắn rơi vào trên người nàng.
"Nàng là muội muội của An Nương?"
Tân Ninh không đoán được ý của hắn, cúi đầu đáp một tiếng
"Vâng."
Tân lão gia nói: "Con rể có nghi hoặc gì sao?"
Chỉ nghe nam nhân nói: "Chỉ cảm thấy, mặc dù là dung mạo song sinh không kém bao nhiêu, nhưng thoạt nhìn lại tựa hồ có chút khác biệt."
Vừa dứt lời, trong sảnh trong chốc lát lâm vào im lặng quỷ dị ngắn ngủi.
"Phu quân nói gì vậy."
Tân An che mặt cười rộ lên, phá vỡ an tĩnh.
"Những người khác cho tới bây giờ đều chỉ có nói ta cùng muội muội lớn lên giống nhau, khi còn bé ngay cả cha mẹ cũng khó phân biệt, phu quân mới chỉ gặp mặt một lần, mà lại cảm thấy ta cùng muội muội không giống?"
Nam nhân "Ừm" một tiếng: "Là ta nhìn lầm."
"Nếu mọi người đã đông đủ, vậy thì bày thiện đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Tân lão gia vung tay lên, nói: "Nghe nói An Nương dẫn con rể tới, sáng sớm hôm nay phu nhân đã phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, đều là món An nương thích ăn."
Tân An ngạc nhiên tựa vào bả vai Tân phu nhân: "Thật sao? Nương là tốt nhất."
Bầu không khí căng thẳng vừa rồi và thần sắc khác nhau trên mặt mọi người đều biến mất trong lúc nói chuyện với nhau, không còn tồn tại nữa.
Tân Ninh nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt, tự cảm thấy không liên quan đến nàng, yên lặng lui sang một bên, tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỉ là nàng an tĩnh đứng ở trong góc, lại luôn cảm giác có ánh mắt mịt mờ hướng về phía nàng quăng tới, nhưng nàng ngẩng đầu nhìn, lại không tìm được nơi phát ra.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đó liền biến mất, Tân Ninh chỉ cho là ảo giác của mình.
Trên bàn tiệc, Tân Ninh chỉ lo dùng cơm, không chủ động tham dự vào cuộc trò chuyện của người nhà, may mà người ngồi đối diện nàng cũng im miệng không nói, bởi vậy Tân Ninh cũng không dễ bị chú ý.
Nhưng tình huống chỉ duy trì đến sau khi ăn xong.
Mọi người lần lượt buông đũa xuống.
"Phu quân, sáng nay chàng xử lý công vụ xong còn cùng An Nương về nhà thăm cha mẹ, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Không ngại để hạ nhân dẫn chàng xuống dưới nghỉ ngơi trước đi."
Tân An đi vòng qua bàn ăn, tựa như thân mật khoác lên cánh tay Tân Ninh: "An Nương và muội muội đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói."
Bị Tân An thân cận kéo tay như vậy, Tân Ninh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể phối hợp gật gật đầu.
"Được." Nam nhân ngắn gọn cáo lui với cha mẹ Tân gia, liền để hạ nhân dẫn ra ngoài.
Đợi bóng người kia biến mất, Tân phu nhân cho hạ nhân lui.
Cánh tay Tân Ninh cũng theo đó buông lỏng, Tân An đã nhào về phía ngực Tân phu nhân: "Nương, người phải giúp đỡ nữ nhi."
"Phu quân hắn tuổi trẻ tài cao, bên ngoài có rất nhiều nữ tử ngấp nghé, nhưng bụng nữ nhi lại không chịu thua kém, chậm chạp không thể thay phu quân sinh hạ một nam một nữ, nữ nhi chỉ sợ hắn nạp thiếp..."
Tân An rơi vài giọt nước mắt, làm Tân phu nhân đau lòng không thôi, vỗ nhẹ lưng nàng ta an ủi: "An nương đừng vội, có nương ở đây."
Tân phu nhân vừa ngước mắt, nhìn thấy Tân Ninh còn ngồi ở trên ghế đờ đẫn, không khỏi sinh ra vài phần tức giận:
"Tỷ tỷ ngươi khóc thành như vậy, sao còn không biết tới an ủi?"
"Nói cho cùng, còn không phải bởi vì ngươi ở trong bụng mẹ đoạt chất dinh dưỡng của tỷ tỷ ngươi, dẫn đến tỷ tỷ ngươi xương cốt yếu, cho nên mới chậm chạp không thể mang thai?"
Tân Ninh trầm mặc, đã có thể ung dung đối mặt với những lời đã quen thuộc này.
"Nương, đây không phải là lỗi của muội muội."
Tân An nắm tay Tân phu nhân: "Là thân thể nữ nhi không tốt..."
"Được rồi, coi chừng khóc đến hỏng cả người."
Tân phu nhân quay đầu nói với trượng phu: "Lão gia, chúng ta cần phải giúp An nương một tay a, con rể điều kiện tốt như vậy, cũng không thể tiện nghi người khác."
"Ta thấy, dù sao dung mạo Ninh nhi và An Nương cũng giống nhau, chi bằng để cho Ninh nhi thân thể không có việc gì giả trang thành An Nương, cùng con rể..."
Tân lão gia trầm ngâm nói: "Con rể gần đây có một phen thành tích ở trong quan trường, tiếp tục như vậy, sớm hay muộn có thể lọt vào mắt vị kia, nhà chúng ta cũng có thể thơm lây."
"Ninh nhi." Tân lão gia thay đổi lại gương mặt ấm áp: "Đứa nhỏ này đối với tỷ tỷ ngươi, đối với nhà chúng ta đều rất quan trọng, coi như lần này là giúp đỡ cha ngươi, chờ ngươi sinh hài nhi, cha nhất định sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt, a?"
Tân Ninh nhìn mặt phụ thân, chỉ cảm thấy có chút xa lạ.
Nàng và tỷ tỷ Tân An là song bào thai, chỉ là từ khi Tân An sinh ra thân thể đã yếu ớt, Cao ma ma nói, đây đều là bởi vì nàng ở trong bụng mẹ đoạt chất dinh dưỡng của tỷ tỷ.
Cho nên, nàng bị giáo dục là nợ tỷ tỷ, mọi chuyện đều phải lấy tỷ tỷ lên đầu, mọi chuyện đều phải nhường tỷ tỷ, tỷ tỷ không làm được, nàng phải giúp đỡ tỷ tỷ đi làm.
Không ngờ, hôm nay bởi vì thân thể tỷ tỷ khó có thể mang thai, vì củng cố địa vị, nương cùng tỷ tỷ thế mà nghĩ ra loại biện pháp này.
Phải để nàng bí mật cùng tỷ phu... sinh hoạt vợ chồng, thay thế tỷ tỷ sinh con.
"Ninh nhi hiểu rồi." Tân Ninh cúi đầu.
Nương đã sớm để Cao ma ma dạy nàng chuyện phòng the, còn lấy hôn sự để nàng khuất phục, bây giờ lại diễn một màn này, chỉ là vì chính thức để cho nàng đi vào khuôn khổ mà thôi.
Đối với nàng mà nói, chỉ có thất vọng lại tích góp từng tí một.
Thỏa mãn câu trả trời thức thời của nàng, cha mẹ để nàng rời đi trước, ba người bọn họ ở lại thương lượng.
Hồng Linh theo nàng đi lúc trước đã bị nàng phân phó trở về trong viện chờ, vì thế Tân Ninh một mình dọc theo đường cũ trở về.
Chỉ là ở góc hành lang, lại đụng phải một nhân vật chính khác trong đề tài vừa rồi.
Cho dù đưa lưng về phía nàng, nhưng thân ảnh thon dài lạnh lùng quanh người kia khiến nàng dễ dàng nhận ra thân phận của người nọ.
Tỷ phu của nàng, Tề Nghiêm.
Nam nhân sẽ giao hoan với nàng.
——————