Đêm khuya, khí trời se lạnh.
Dù phòng tắm ngay bên cạnh phòng ngủ, chỉ cách vài bước chân, nhưng với hai người khoác độc một bộ ngoại bào, vẫn sẽ cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Tân Ninh rúc chặt vào người nam nhân, tay chân co rúm dưới lớp áo ngoài của hắn, vừa để sưởi ấm, vừa để...
Nàng nghiêng mặt, nương ánh trăng cùng ánh đèn lồng treo trong viện lặng lẽ quan sát xung quanh. Tuy chẳng thấy bóng người, nhưng nàng vẫn e sợ đâu đó có ánh mắt đang dòm ngó, rình mò dáng vẻ phóng đãng này của nàng.
Phía trước có nam nhân che chắn, nhưng tấm lưng cùng bờ mông tuyết trắng của nàng vẫn phơi bày, đôi tay bên hông chẳng thể che đậy được gì.
Chỉ cần ai đó nhìn về phía bọn họ, sẽ dễ dàng thấy được tính khí giao hợp.
Mỗi lần nam nhân cất bước, cây gậy thịt cắm trong bụng nàng lại động đậy, khiến nàng khó mà chịu nổi sóng gió cuộn trào trong cơ thể.
kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả thể xác lẫn tinh thần khiến Tân Ninh càng kẹp chặt hơn, cơ bắp mềm mại quấn chặt lấy nam căn thô to, nam nhân trên đỉnh đầu nàng thở dốc nặng nề.
Tề Nghiêm không nói gì, chỉ bước nhanh vào phòng tắm, đóng sập cửa lại, nắm lấy mông nàng như trách phạt, khiến nàng không dám lộn xộn nữa.
Đèn trong phòng tắm vẫn sáng, hẳn là thị nữ đã chuẩn bị nước tắm.
Thùng tắm rộng đặt giữa phòng, Tề Nghiêm đưa tay thăm dò, thấy nước ấm vừa phải, có thể tắm ngay.
Tề Nghiêm đặt Tân Ninh bên cạnh thùng tắm, bàn tay to lớn đỡ lấy thân thể nàng, chậm rãi rút ©ôи th!t ra khỏi hoa huyệt.
Khoảnh khắc ©ôи th!t rời khỏi, mất đi vật lấp đầy, dịch thể tích tụ sâu trong cơ thể Tân Ninh cũng theo đó tuôn ra.
Bị gậy thịt lấp đầy hồi lâu, khi đã quen rồi lại đột ngột bị rút ra, Tân Ninh cảm thấy trống rỗng.
Tề Nghiêm bế nàng vào thùng nước, rồi lại tiến vào theo, từ phía sau ôm nàng vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể hắn cùng nước ấm vây quanh, giúp Tân Ninh dần thả lỏng, mặc cho hắn tắm rửa cho nàng, cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Nàng bắt đầu mơ màng buồn ngủ, đầu gật gù, khi sắp gục xuống thì bị một bàn tay nâng lên, dựa vào cánh tay rắn chắc phía sau.
Ánh đèn dầu bên cạnh có chút chói mắt, nhưng Tân Ninh quá buồn ngủ, chẳng thể mở mắt.
Trong cơn mơ màng, nàng chỉ thấy đầu nam nhân cúi xuống, cùng ánh mắt mơ hồ chăm chú nhìn nàng.
Nàng đang bị quan sát.
... Tỷ phu, sao lại nhìn nàng như vậy?
Phải chăng đã phát hiện điều gì bất thường?
Nàng giãy dụa muốn nhìn rõ hơn, nhưng sự mệt mỏi kéo nàng chìm xuống.
Trước khi chìm vào bóng tối, nàng dường như nghe thấy một tiếng thì thầm.
"... Bắt được nàng rồi."
Âm thanh quá nhỏ, Tân Ninh thậm chí không chắc nàng có nghe thấy hay không, sáng hôm sau đến khi tỉnh dậy cũng chẳng nhớ gì.
Lúc nàng mở mắt, bên cạnh đã trống không.
Không biết tỷ phu đã rời đi từ lúc nào, nàng lại chẳng hay biết.
So với cơn đau nhức hôm qua, hôm nay nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tân Ninh vội vàng trở về viện của mình, lại thấy bên trong náo nhiệt, đang bị người khác chiếm cứ, mẫu thân và tỷ tỷ đều ở đó, còn có một nữ y.
Nàng nhìn Hồng Linh với vẻ nghi vấn, Hồng Linh thấy nàng, theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến thân phận của nàng ta lúc này, chỉ miễn cưỡng cười.
Tân Ninh nhìn sang phía nữ y đang ở trên giường kiểm tra tỷ tỷ, bắt mạch cho tỷ tỷ, rồi trầm ngâm một lát mới nói.
"Chứng bệnh của nhị ŧıểυ thư không đáng ngại, nhưng cần tĩnh dưỡng, không nên đi lại, thời gian này nhị ŧıểυ thư nên ở lại trong viện tĩnh dưỡng..."
Tân Ninh không hiểu vì sao lại có chuyện tĩnh dưỡng, dù không biết đang diễn trò gì, nhưng cũng ngồi không yên.
"Mẫu thân, sao người lại ở đây?"
Trước mặt đám thị nữ, Tân Ninh học theo tỷ tỷ, cố gắng ngồi xuống bên cạnh Tân phu nhân.
"Muội... Muội muội, muội ấy làm sao vậy?"
"Con tới thật đúng lúc."
Tân phu nhân phẩy tay bảo hạ nhân đưa nữ y đi, chỉ để lại Tân An, Cao ma ma, Hồng Linh, cùng thị nữ bên cạnh tỷ tỷ.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tân phu nhân, Tân Ninh chợt có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên...
Tân phu nhân mở miệng nói những lời khiến nàng khó hiểu: "Ninh nhi, mấy ngày tới, con phải tiếp tục thay An nhi."