Rõ ràng cặp vợ chồng này rất tình cảm, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười, đôi mắt của họ ánh lên tình yêu.
Triệu Phủ có chút chua chát, cô chua chát vì chị gái mình có người nhà thân thiết hơn, cô chua chát vì một số tâm tư thầm kín mà đến cô cũng không rõ.
Sau bữa tối, hai chị em ngồi trong phòng khách hàn huyên một lúc, sau đó Triệu Yên mới giục Triệu Phủ về phòng nghỉ ngơi, bản thân cô còn phải tiếp tục công việc còn dang dở.
Triệu Phủ trở lại phòng, thu dọn quần áo trước, sau đó mới cầm váy ngủ hai dây đi tắm.
Phòng cô có phòng tắm riêng, bên trong còn có bể sục, Triệu Phủ mò mẫm một hồi, sau đó có chút mệt mỏi ngã xuống giường.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không quên nắm lấy hai con búp bê ôm vào lòng.
Triệu Phủ bị cảm giác khát nước đánh thức, ban ngày cô không dám uống nhiều nước trên đường, sợ mắc đi vệ sinh, khi đến nhà chị gái lại có chút căng thẳng nên cũng quên khát nước, lúc này cổ họng đã sắp bốc khói.
Chịu đựng cơn buồn ngủ, Triệu Phủ chậm rãi đi xuống lầu.
Ánh sáng của ngôi nhà rất tốt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, Triệu Phủ không cần bật đèn cũng có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong phòng khách.
Cô đi rót cho mình một ly nước, vội vàng uống một hơi cạn hết, lúc này mới cảm thấy cơn khát đã tiêu tan một nửa.
Cô lại rót một ly nước khác, Triệu Phủ vừa uống vừa chậm rãi lau vết nước trên váy ngủ.
Ban nãy cô uống quá nhanh, nước rỏ ra rất nhiều, quần áo trước ngực đều ướt sũng, da thịt bên trong mơ hồ hiện ra.
Sau khi uống nửa ly nước nữa, Triệu Phủ đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô cầm nửa ly nước còn lại đi lên lầu.
Mới đi được nửa đường, phía trên đầu truyền đến tiếng bước chân, Triệu Phủ ngẩng đầu lên, Hoắc Cảnh đang đứng ở trước mặt cô.
Triệu Phủ lập tức rụt lồng ngực, ngượng ngùng nói: “Anh rể, anh cũng tỉnh rồi à, em dậy uống nước.”
Triệu Phủ ước gì cô có thể biến mất ngay lập tức, cô đang không mặc đồ lót!
Hoắc Cảnh từ trên cao nhìn xuống Triệu Phủ, dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn rõ làn da dưới chiếc váy ướt đẫm của Triệu Phủ, chiếc váy khó có thể che được hai bầu vυ" căng tròn đó, chúng lần lượt chui ra ngoài qua khe rãnh sâu khít, ở mép trên cùng của váy, hai núm vυ" đỏ tươi đang lặng lẽ đứng lên, như thể Triệu Phủ chỉ cần cử động, chúng sẽ bay ra ngoài theo gió.
Hoắc Cảnh ra lệnh cho mình dời ánh mắt bất lịch sự, giọng khàn khàn như vừa mới ngủ dậy: “Ừm, anh cũng dậy uống nước, em uống nước xong thì đi ngủ sớm nhé.”
Lỗ tai Triệu Phủ tê dại, tại sao giọng của anh rể lại êm tai như vậy chứ.
Sau khi Triệu Phủ rời đi, Hoắc Cảnh đi xuống rót cho mình một ly nước đá, uống hai ngụm liền không nhịn được lấy ra một bao thuốc lá, châm lửa hút một hơi thật sâu, giống như làm vậy có thể bao trùm cơ thể trắng nõn mềm mại trong đầu.
Ngày hôm sau, lúc Triệu Phủ xuống lầu, Triệu Ngạn đã đi làm. Gần đây, công ty của Triệu Yên có một dự án lớn và rất bận rộn, nếu không phải hôm qua cô tới chơi, e rằngTriệu Yên còn không có thời gian về nhà.
Hoắc Cảnh đang đợi ở phòng ăn, thấy Triệu Phủ đi xuống, Hoắc Cảnh liền gọi cô qua ăn sáng.
Triệu Phủ ngồi xuống, nhìn bữa sáng thịnh soạn trước mặt, không khỏi kêu lên: “Anh rể, đừng bảo những món này cũng do anh làm đấy nhé?”