Triệu Phủ gặp anh rể Hoắc Cảnh lần đầu tiên trong kỳ nghỉ hè của lớp 12.
Chị gái Triệu Yên kết hôn với Hoắc Cảnh vào năm ngoái, nhưng vì đủ loại lý do, lần nào Triệu Phủ cũng không gặp được Hoắc Cảnh, điều này khiến cô ngày càng tò mò rốt cuộc người vừa đẹp trai vừa có tiền như Hoắc Cảnh trông như thế nào.
Cuối cùng sau khi vất vả kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, chị gái của cô là Triệu Yên đã mời cô đến nhà chị ấy và Triệu Phủ đã đồng ý không chút do dự.
Quê hương của Triệu Phủ ở thành phố A, nhưng chị gái Triệu Yên lại lấy chồng ở thành phố B. Triệu Phủ phải ngồi máy bay hơn bốn tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Hôm nay Triệu Yên bận việc nên nhờ Hoắc Cảnh đến đón cô, Triệu Phủ có chút lo lắng, không biết anh rể có dễ tính hay không, lát nữa mình nên nói gì với hắn.
Ngay khi Triệu Phủ bước ra, cô đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở lối ra giống như con hạc đứng giữa bầy gà.
Hắn cực kỳ đẹp trai, ở trong một đám người bình thường, hắn giống như mang theo một ngọn đèn, toàn thân phát ra hào quang khiến người ta vô thức muốn dán mắt vào hắn.
Hơn nữa, hắn khác với những nam sinh mà Triệu Phủ gặp ở trường, toàn thân hắn toả ra mùi vị trưởng thành, làm cho người ta choáng váng.
Triệu Phủ nhìn chằm chằm vào hắn trong vài giây, sau đó ánh mắt bắt gặp hắn.
Triệu Phủ nhanh chóng dời ánh mắt đi một cách mất tự nhiên, nhịp tim của cô không ngừng tăng tốc, khuôn mặt cũng trở nên nóng bừng.
Chẳng lẽ hắn là Hoắc Cảnh, anh rể của cô sao? Tại sao lại đẹp trai như vậy chứ.
Sau một hồi hoảng hốt, Triệu Phủ lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông đang đi thẳng về phía cô.
Triệu Phủ sững sờ đứng đó cho đến khi người đàn ông bước đến trước mặt cô.
“Triệu Phủ?”
“Anh, anh rể?”
Hai người đồng thanh hỏi.
Đó thực sự là anh rể của cô!
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của Hoắc Cảnh: “Đừng căng thẳng, đều là người một nhà mà, chúng ta về nhà trước đi.”
Hoắc Cảnh hơi khom người xuống, giật lấy vali từ trong tay Triệu Phủ, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, Triệu Phủ phát hiện trên người hắn có mùi mùi thông thoang thoảng, cùng mùi thuốc lá xen lẫn trong đó.
Thơm quá, thơm đến mức khiến cô hoa mắt váng đầu.
Trên đường tìm xe, Triệu Phủ như chim cút đi theo Hoắc Cảnh, không xa cũng không gần, khi Hoắc Cảnh hỏi cô điều gì, cô sẽ ngây ngốc đáp lại vài câu, hoàn toàn giống như một cô bé nhút nhát.
Sau khi lên xe, Hoắc Cảnh vừa khởi động xe vừa nhìn cô gái nhỏ một cái và nói: “Chị em nói bình thường em rất hoạt bát mà, sao vừa gặp anh lại buồn bực như vậy? Có phải anh không đẹp trai nên em không có ham muốn nói chuyện không.”
Hai má Triệu Phủ nhất thời nóng lên, rõ ràng là ngược lại mà!
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh, xấu hổ nói: “Anh rể rất đẹp trai.”
Chờ xe khởi động, cô lại bổ sung: “Nhưng anh đẹp trai quá, làm em hơi xấu hổ”.
Tuy rằng âm thanh câu sau hơi nhỏ, nhưng Hoắc Cảnh vẫn nghe được, hắn khẽ cười: “Vậy thì anh yên tâm rồi, xem ra Phủ Phủ cũng hài lòng với người anh rể này.”
Vì câu nói đùa nho nhỏ này mà cảm giác của Triệu Phủ đối với Hoắc Cảnh không còn xa lạ nữa, hắn đã mở lời như vậy làm Triệu Phủ cũng bớt căng thẳng.