Tháng Bảy, kì thi đại học của Tư Hoán diễn ra hết sức thuận lợi, anh đỗ vào trường Đại học Q, nghành tài chính, trong số các con em xung quanh đó, có thể coi là xuất sắc nhất. Nhà học Ôn vô cùng tự hào, vì thế ánh mắt mọi người nhìn A Hoành cũng thân thiện, nhiệt tình hơn rất nhiều.
Lúc đầu A Hoành tưởng rằng, kể cả vào đại học, Tư Hoán cũng sẽ không xa nhà, vì ở đây có Ngôn Hi. Tuy nhiên, anh đã thu dọn đồ đạc, vào ở trong kí túc xá của trường.
Hôm Tư Hoán đi, Ngôn Hi vẫn nấp sau lưng cô, nhìn Tư Hoán bằng đôi mắt to tròn. Tư Hoán đưa tay ra định vuốt tóc Ngôn Hi nhưng anh đã né tránh và lùi ra sau một bước.
Tư Hoán mỉm cười, đôi lúm đồng tiền khá duyên, ánh mắt rạng rỡ, anh bước lên trước một bước, bất chấp sự giãy giụa của Ngôn Hi, vẫn ôm chặt lấy anh chàng. Sau đó Tư Hoán buông tay ra, để anh chàng với đôi mắt to kia thu mình vào vỏ ốc của mình.
Tư Hoán nói: A Hoành, anh muốn thử cai nghiện xem sao.
A Hoành ngước mắt nhìn anh. Tư Hoán cũng muốn buông tay rồi.
Tư Hoán mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa. A Hoành, năm nay em mười tám rồi đúng không?
A Hoành gật đầu với vẻ thận trọng.
Năm sau em mười chín, năm sau nữa hai mươi, sau đó sẽ sang tuổi ba mươi, phải lấy chồng, sinh con, phải có một gia đình hoàn chỉnh, có một công việc ổn định. Đến năm bốn mươi tuổi, em sẽ phải lo lắng về chuyện trưởng thành của con cái, sẽ cảm thấy mệt mỏi trong công việc, thỉnh thoảng em sẽ đi dạo với người chồng cũng có công việc bận như em. Đến năm năm mươi tuổi, con cái đã trưởng thành và dần dần xa nhà, em và chồng sẽ phải nương tựa vào nhau. Sáu mươi tuổi có cháu bồng, tận hưởng niềm vui của tuổi già. Bảy mươi tuổi, ngồi trên ghế bành, hồi tưởng về cuộc đời mình, có thể khi nhắm mắt lại, cuộc đời này đã kết thúc.
Giọng Tư Hoán đều đều, rồi anh bình thản nhìn Ngôn Hi, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ đau khổ và đấu tranh.
A Hoành mím môi, trong lòng không giấu nổi sự lo lắng, mặc dù biết rõ những điều Tư Hoán nói là niềm hạnh phúc mà cô mong đợi, nhưng cô cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Cô buột miệng hỏi: Còn Ngôn Hi thì sao?
Khi em mười tám thì cậu ấy mười bảy. Khi em mười chín, cậu ấy vẫn mười bảy. Có lẽ kiếp này cậu ấy sẽ không lớn thêm được nữa, còn em thì vẫn phải già đi. Em bảo Ngôn Hi còn ở đâu nữa?
Cô lùi lại một bước, mỉm cười dắt tay Ngôn Hi, khẽ nói: Dù gì thì anh ấy vẫn còn sống, đúng không?
Tư Hoán mỉm cười, nhìn hai chiếc bóng dưới gốc cây đa. A Hoành, bây giờ anh sẽ thử rời xa Ngôn Hi xem mình có thể sống nổi không. Một ngày nào đó, em cảm thấy mệt, hoặc Ngôn Hi không dựa dẫm vào em nữa, thì em gửi gắm cậu ấy cho anh, được không?
Tép thì được vào trường Tây Lâm đúng như nguyện vọng, sức khoẻ của cụ Hà vốn không tốt, nhưng tin vui này khiến cụ đỡ hơn rất nhiều.
Trần Quyện nói kháy: Bày đặt chăm chỉ, cậu tưởng bò được đưa đến núi Tây Sơn sẽ không còn là bò nữa hả?
Đạt Di vỗ bàn cái rầm, xắn tay áo lên, nói: Cô Quách ạ, em không muốn ngồi với tên gay chết tiệt này nữa, hắn làm ảnh hưởng đến việc học của em, cô có định xử lí hắn không đây!!
Cô Quách hắng giọng, vờ như không nghe rõ. Tân Đạt Di, trong lớp không được mất trật tự!
Đám con trai đều hùa vào: Bà mợ kia, cậu đừng có được voi đòi tiên, tám đời tích đức mới được ngồi cùng bàn với Mary hai năm đấy!
Tân Đạt Di gạt nước mắt, chỉ tay nói: Sớm muộn gì tôi cũng vạch trần giới tính của cậu, cậu hãy đời đấy!
Trần Quyện cười gằn. Đợi cái gì? Đợi cậu tuyên truyền bà mợ yêu thầm gã gay không thành nên cam tâm tình nguyện làm bị thịt cho gã gay xả stress ư?
Tân Đạt Di phẫn nộ nói: Mẹ kiếp, đừng có được thế già mồm!
A Hoành nhịn cười một cách khổ sở.
“Cuối cùng cũng đã cười rồi à?” Trần Quyện đưa tay vuốt đuôi mắt, thấy A Hoành cười thì cũng cười rạng rỡ. Không biết gã Tư Hoán nói gì với A Hoành mà cả ngày cô nàng tỏ ra rầu rĩ, chẳng thấy cười lúc nào cả.
A Hoành mỉm cười, nói: “Mary, năm bảy mươi tuổi, thực sự tớ rất muốn ngả lưng trên ghế bành và không nghĩ chuyện gì cả.”
Trần Quyện ngớ người hỏi: “Thế có nghĩa là sao?”
A Hoành nhắm mắt lại, cười cười, đáp: “Từ lâu tớ luôn khát khao có một gia đình hoàn chỉnh chỉ thuộc về riêng mình. Bên cạnh có chồng tớ và con tớ, họ là những người thân nhất của tớ. Tớ sẽ học cách làm một người vợ đảm, một người mẹ hiền. Khi họ vui, tớ sẽ chia sẻ niềm vui với họ. Khi họ buồn, tớ sẽ tìm cách làm cho họ vui lên. Còn khi tớ vất vả, thất bại, nhìn thấy họ, tớ sẽ cảm thấy mình đang sở hữu cả thế giới. Gia đình ấy là niềm mơ ước của tớ.”
Tân Đạt Di quay sang nhìn cô chằm chằm, nhướng mày nói: “Như thế tốt mà.”
A Hoành đột ngột mở mắt, ánh mắt sắc sảo nhưng vô cùng bình tĩnh. “Kể cả trong lòng các cậu có nhiều điều không hài lòng nhưng cũng không thể đặt dấu hỏi về cuộc đời như thế ư? Chỉ vì đây là sự lựa chon của tớ nên không thể và cũng lực bất tòng tâm ư?”
Tân Đạt Di sững lại. “Chẳng lẽ không phải như vậy ư? Cuộc đời của cậu, làm sao người khác dám quyết định thay cậu được.”
Trời mỗi ngày một lạnh, dường như mùa đông đang đến gần hơn. Tư Hoán đã vào đại học khá lâu mà chưa về nhà nghỉ ngày nào.
Nghe Trần Quyện nói, Tư Hoán đã chia tay với Lâm Loan Loan, cô bạn đó làm ầm ĩ lên, thậm chí còn chạy đến nhà gây chuyện, khi nhìn thấy Ngôn Hi đang ngồi cạnh mẹ Tư Hoán ởphòng khách thì mặt mày ỉu xìu, chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi ngay.
A Hoành tiễn khách ra cửa, Lâm Loan Loan nhìn cô, nét mặt đầy vẻ thắc mắc. “Em không sợ cậu ấy à?”
Cậu ấy? Ý muốn nói tới Ngôn Hi ư?
A Hoành liền cười, hỏi: “Sợ anh ấy cái gì?”
Lâm Loan Loan hậm hực nói: “Ôn Hoành, chị đã cảnh cáo em tránh xa Ngôn Hi ra một chút rồi cơ mà? Em mà dính phải cậu ta thì đời sẽ tàn thôi.”
A Hoành có vẻ suy tư. “Lâm Loan Loan, chị thích Tư Hoán thật ư?”
Sắc mặt Lâm Loan Loan càng nhợt nhạt hơn. “Tư Hoán đẹp trai, nhẹ nhàng, quan tâm, lại giỏi giang như thế...”
A Hoành liền cười. “Nếu ở bên cạnh anh ấy, suốt đời sẽ không phải gặp trắc trở gì nữa, đúng không?” rồi nụ cười trên môi cô tắt ngấm, cô lạnh lùng nói. “Lâm tiểu thư à, tạm biệt, à không, không bao giờ gặp lại nữa.”
Bà Uẩn Nghi lắc đầu. “Con gái con đứa ngang nhiên chạy đến nhà người ta, chẳng giống con nhà có giáo dục gì cả. Sau này con và Tư Nhĩ mà thế này thì mẹ sẽ mắng đấy.”
A Hoành nắm lấy tay mẹ, mỉm cười, nói: “Mẹ, hôm qua con đưa Ngôn Hi đến viện kiểm tra, bác sĩ trịnh bảo có thể anh ấy sẽ phục hồi trong tích tắc, nhưng cũng có thể suốt đời sẽ thế này.”
Bà Uẩn thở dài, buồn bã nói: “A Hoành, sau này con phải như anh trai con, học trường đại học tốt nhất.”
A Hoành gật đầu, khẽ đáp: “Vâng ạ.”
Bà Uẩn nhìn cô hồi lâu rồi lại đưa mắt nhìn Ngôn Hi ngồi trên xô pha. “Có nhà họ Ôn rồi thì sau này con muốn tìm công việc nào cũng được.”
A Hoành mỉm cười, đáp: “Con biết ạ.”
Thấy vậy mặc dù rất xót xa nhưng bà Uẩn vẫn hạ quyết tâm nói thẳng: “Lớn thêm chút nữa, mẹ và cha sẽ tìm cho con một người có phẩm chất đạo đức, tướng mạo tương đương, con thấy thế nào?”
A Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, bèn đứng dậy, nắm chặt tay Ngôn Hi. Anh cười với cô, nét mặt vô cùng ngây thơ.