Tiếng nhạc Rock trên sân khấu vô cùng đinh tai nhức óc, bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, Tư Hoán, Tân Đạt Di không chịu được tiếng ồn đành bịt chặt tai lại, còn A Hoành thì chỉ nhìn theo ánh đèn lấp lánh đủ màu trên sân khấu, nét mặt trầm tĩnh, dịu dàng.
Sau đó cũng có mấy ứng cử viên dáng dấp, tướng mạo ổn, có giọng hát hay xuất hiện, khán giả cổ vũ nhiệt tình. Nhưng so với Ngôn Hi... A Hoành khẽ thở dài rồi nhắm nghiền mắt lại.
Kết cục đã rõ ràng.
Cô chỉ có thể như vậy ư?
Thực sự... không cam tâm.
Đến khi cô mở mắt ra, Ngôn Hi đã xuất hiện trên sân khấu. Khán giả cổ vũ cuồng nhiệt, tiếng huýt sáo nổi lên khắp nơi, còn cô thì đặt tay lên đầu gối, bên tai văng vẳng những âm thanh ồn ào.
Ngôn Hi lặng lẽ đứng ở một góc, khuôn mặt không còn quen thuộc như ngày thường nữa mà được trang điểm rất cầu kì, A Hoành thấy rất giống Ice trong chương trình live show của anh ta, giống đến hãi hùng.
Chiếc áo choàng đỏ chói, thân hình mảnh dẻ, chiếc áo sơ mi trắng muốt, để hở ba khuy trên, làn da trắng ngần. Bím tóc nhỏ sau gáy, chiếc nơ màu đỏ, mái tóc đen tuyền, ánh mắt trong veo.
A Hoành thấy dạ dày đau nhói, lòng bàn tay đã ướt sũng mồ hôi. Cô còn nhớ Ngôn Hi từng nói với cô rằng, từ đầu năm 1998, Ice đã nhảy từ tầng ba mươi xuống tự vẫn vì sức ép quá lớn. Chẳng phải Ngôn Hi không muốn sang Nhật xem live show của Ice, mà do người đó đã về nơi chín suối.
Cô còn nhớ hồi nhỏ, có cụ bà hàng xóm nói rằng, đàn ông mà tướng mạo như con gái thì vô phúc, đoản thọ, rất dễ “hồng nhan bạc mệnh”. Cô còn nhớ, trước khi ra nước ngoài, ông Ngôn nước mắt lưng tròng nói với cô rằng, bất luận thế nào, cô cũng phải giúp đỡ Ngôn Hi khỏe mạnh, bình an.
Cô không hiểu, cô lựa chọn cách tin vào tất cả mọi lời đồn, nhưng lại vì niềm khát vọng của Ngôn Hi mà ngần ngừ không dám quyết.
Ánh đèn sân khấu bất ngờ vụt tắt, khán giả ngồi dưới khán đài xôn xao hẳn lên. Sau đó, chỉ có một ánh đèn chùm rọi vào khu vực sân khấu. Một anh chàng khác được trang điểm rất đập đang đứng ở đó.
Chính là Trần Quyện. Cậu ta khẽ búng tay, nhạc bắt đầu nổi lên, chính là ca khúc Fleeting time mà Ngôn Hi đã tập cả trăm lần.
Khi chất giọng trầm ấm của Trần Quyện cất lên với đàn âm thanh có công suất cực lớn, tất cả khán giả đều không giấu nổi sự sửng sốt của mình.
Trần Quyện cầm micro, mang dáng vẻ của một ca sĩ nhạc Rock lành nghề. Cậu ta nhếch mép cười, nhìn anh chàng đang đứng một mình trong bóng tối bên cánh gà.
A Hoành nhìn chăm chú vào góc khuất nơi Ngôn Hi đang đứng, nhìn đôi mắt to tròn trong bóng tối dần sầm xuống, dần mất đi vẻ linh hoạt.
Rõ ràng ánh mắt mọi người đều dồn cả vào Trần Quyện, rõ ràng mọi người đều quên đi sự tồn tại của chiếc bóng kia trong bóng tối, nhưng A Hoành lại nhìn thấy vẻ luống cuống của người ấy, thậm chí cả tâm hồn buồn bã đến phẫn nộ của anh. Anh đứng rất thẳng, rất phong độ nhưng không có ai nhìn anh, không ai nhìn nữa.
A Hoành cảm thấy máu trong cơ thể mình đang chảy ngược dòng, cô chật vật đứng lên nắm lấy chiếc ghế nhựa dưới chân, bên tai là những âm thanh đinh tai nhức óc, rồi cô bước nhanh về phía trước.
Một cảm giác kì lạ biết bao, giữa một thế giới rộng lớn như thế, giữa đám đông ồn ào như thế mà chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình.
“A Hoành, em đi đâu vậy?” Câu hỏi vẻ đầy lo lắng của tư Hoán bị đám đông át đi.
Cô đi lên sân khấu, dùng hết sức bình sinh đập cái ghế vào Trần Quyện. Cô có cảm giác muốn giết chết anh ta.
Khi tiếng nhạc vụt tắt, khi mọi người đều im bặt thì cô đưa tay ra lôi ngay anh chàng đang đứng bên cánh gà ra.
“Anh Ngôn Hi, về nhà thôi.”
Chàng trai đứng trong bóng tối nhìn cô, chưa kịp thu ánh mắt đầy vẻ xa cách và dò đoán của mình về. Bất ngờ, anh mỉm cười, để mặc cô dắt tay đi, lúc ngẩng đầu lên, trong đáy mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và sắc sảo.
Cô nhìn vào đôi mắt ấy, tự nhiên cảm thấy vừa buồn vừa bực. Có cái gì đó mà cô rất trân trọng đang đập giữa lồng ngực khiến cô loạng choạng, không tìm được lối thoát.
Cô nắm chặt tay Ngôn Hi, không nhìn anh nữa mà chỉ mải miết chạy. Lúc ấy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Về nhà, về nhà ngay lập tức. Cô phải đưa Ngôn Hi về nhà.
Nhưng khi về đến nhà, mọi động tác của A Hoành đều như một cái máy. Cô đưa thẳng Ngôn Hi vào nhà tắm, mở vòi, lấy tay thử nhiệt độ của nước.
Lạnh quá, nóng quá, vừa ấm.
“A Hoành, em làm gì vậy?” Ngôn Hi mỉm cười, khuôn mặt còn trong sáng, rạng ngời hơn lúc bình thường.
“Nhắm mắt lại.” Khuôn mặt A Hoành không biểu lộ cảm xúc gì.
“Ừ.” Ngôn Hi ngona ngoãn nhắm mắt lại.
Cô cầm khăn mặt, khẽ vò dưới nước rồi nhẹ nhàng lau khuôn mặt trang điểm cầu kì của anh.
“Đau.” Ngôn Hi nhăn mặt kêu.
“Cố gắng chịu đi.” A Hoành mặt lạnh như tiền, cô chưa hết bực nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn. Cô lau góc trán cho Ngôn Hi, mãi đến khi nhìn thấy những sợi lông măng quen thuộc ngày thường, nhịp thở gấp gáp của cô mới đều đặn trở lại.
Một lúc lâu sau, A Hoành lại nói: “Cúi đầu.”
Ngôn Hi ngoan ngoãn cúi đầu. A Hoành cau mày rồi chậm rãi cởi chiếc nơ màu đỏ trên đầu anh ra.
Không đẹp à? Ngôn Hi đùa.
A Hoành không đáp, cô nhìn bàn tay dính đầy gôm xịt và đống kẹp trên tay mình rồi lặng lẽ lấy dầu gội đầu ra, xoa lên mái tóc ẩm của Ngôn Hi, sau đó gội sạch. Mái tóc đen mềm vẫn sặc mùi gôm, rất khó chịu khiến người ta muốn ngạt thở.
Lần thứ hai, lần thứ ba, vẫn không thể gột được hết thứ mùi khó chịu đó. Phòng tắm yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng nước chảy đều đặn. Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên, A Hoành ném thẳng vòi hoa sen xuống sàn phòng tắm.
Rốt cuộc có gì hay ho chứ? Đàn ông không chịu làm đàn ông, học đòi theo bọn con gái, tết tóc, trông kinh chết đi được! Em chưa bao giờ nhìn thấy ai xấu như anh!
A Hoành gầm lên, gần như rơi vào trạng thái mất kiểm soát, không còn vẻ ấp úng, điềm đạm như ngày thường.
Anh biết rồi. Ngôn Hi nhìn cô rồi cúi đầu, ánh mắt trở nên suy tư.
Hồi lâu, giọng khàn hơn, nhưng cô vẫn chất vấn: Anh biết cái gì?
Ngôn Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất thảm hại, định nói gì đó nhưng chợt thấy A Hoành mặt cau mày có, đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước. Anh nhìn cô, lẳng lặng tựa đầu vào cổ cô như một đứa trẻ, luống cuống nói: Anh xin lỗi.
A Hoành khẽ đẩy anh ra rồi quay lưng lại, hít một hơi thật sâu, nhưng vì nỗi ức chế quá lớn nên hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài xuống gò má.
Ngôn Hi, trước khi anh học được cách không nghi kị về một người xa lạ như A Hoành, thì không nên, nói lời xin lỗi.
Điện thoại đổ chuông.
Mới sáu giờ sáng, không biết ai gọi đến?
A Hoành nhấc máy hỏi: Ai đấy ạ?
Đối phương liền cười. Tớ, Trần Quyện đây.
A Hoành lạnh lùng hỏi: Có chuyện gì không?
Tớ tưởng cậu phải cảm ơn tớ. Không ngờ... làm mất tình cảm bạn bè quá! Giọng Trần Quyện lộ rõ vẻ châm chọc.
Cậu từ đâu chui ra vậy, sao lại dương dương tự đắc thế? Giọng A Hoành lanh đến thấu xương.
Chẳng lẽ không đúng ư? Tớ đã làm thay công việc của Ngôn Hi, không đẩy cậu ta đi vào vết xe đổ của Ice. Tớ nghĩ cậu phải nhận ra điểm tối tăm, nổi loạn trong tính cách của Ngôn Hi giống Ice thế nào. Trần Quyện quả quyết.
Từ lâu cậu vẫn hận Ngôn Hi đúng không? A Hoành hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi.
Nếu cậu là tớ, nếu người mà cậu say như điếu đổ lại đem lòng yêu Ngôn Hi thì cậu sẽ làm thế nào? Đối phương vẫn cười, như người bạn cũ đang hàn huyên tâm sự.
Thế nên cậu mới trả thù ư? Giọng cô càng lạnh lùng hơn.
Đối phương liền cười. Lúc đầu tớ cũng nghĩ như thế, nhưng tự nhiên lại cảm thấy mệt, cảm thấy sự việc không như tớ tưởng tượng nên muốn dừng tay. Sau đó, cậu cũng đã thấy rồi đấy, mặc dù Ngôn Hi không được toại nguyện, nhưng tớ cũng không làm chuyện gì ác cả. Cậu ta cảm thấy mình không đuối lí chút nào. Dù sao thì tớ cũng không gây tổn thương gì nghiêm trọng cho Ngôn Hi, đúng không nào?
Thay vào đó suýt bị huỷ hoại nhan sắc khiến khán giả một phen hết hồn. Sự xốc nổi của A Hoành ngày hôm đó hoàn toàn nằm ngoài dự toán của Trần Quyện. Từ trước tới giờ, cô gái này luôn tỏ ra lí trí, mặc dù so với vẻ điềm tĩnh, thông minh của Ngôn Hi thì không bằng, nhưng ít nhất còn hơn Tư Hoán. Cho đến bây giờ Trần Quyện vẫn không biết tại sao hôm ấy, A Hoành lại nổi cơn thịnh nộ như vậy, nhìn vẻ mặt cô như muốn giết chết cậu ta ngay lập tức. Đến Ôn Tư Hoán cũng không đến mức như thế, rốt cuộc là do Trần Quyện không đoán ra được vấn đề hay do A Hoành giấu giếm quá kĩ?
Đầu bên kia vẫn một mực im lặng, Trần Quyện nghe thầy tiếng thở của cô phập phồng, đầy ức chế, rõ ràng là không giấu nổi sự căm phẫn trong lòng.
Một lúc lâu sau, cô gầm lên: “Mẹ kiếp, tôi không nghĩ là cậu không nhận ra rằng, điều Ngôn Hi sợ nhất không phải là giống anh chàng Ice đang nằm dưới mồ kia, mà là bị cả thế giới bỏ rơi!”
Trần Quyện sững sờ, không thể tưởng tượng nổi tại sao điện thoại lại... chấn động như thế.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu chàng nghe thấy A Hoành chửi bậy.