Cẩn Nhu nhìn bọn lính canh gác cẩn mật ngoài cửa, nghĩ cách mãi không xong, đành ủ rũ thở dài lăn ra sàn ngủ đủ một giấc, nàng vẫn phải lấy sức. Lúc tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng, qua bên khe cửa sổ, nàng nhìn thấy được ánh sáng của hừng đông le lói. Bụng nàng lúc này sôi lên, quả thật có chút hơi đói rồi.
Tên Đinh Khâm khốn khiếp hôm qua chỉ cho nàng ăn vài cái bánh bao. Hừm, đối xử với nàng thế này còn muốn mang nàng về sủng ái. Có quỷ mới tin hắn.
Vài canh giờ sau, bên ngoài dường như vang lên rất nhiều tiếng la hét, có vẻ như chỗ này bị ai đó tập kích. Cẩn Nhu định ngó đầu ra xem thì có tên lính đẩy cửa xông vào.
- Ngươi theo ta qua chỗ vương gia!
Cẩn Nhu bị tên thủ hạ túm cổ lôi ra ngoài. Bên ngoài chỗ này đã trở thành một mảng hỗn loạn, người người chạy tán loạn, cũng có vài nhóm đang đánh nhau cực kì hăng hái. Cẩn Nhu âm thầm quan sát xem trên đường có thể bỏ trốn được không. Đang bị kéo đi thì đột nhiên có một nhóm mặc áo đen lao đến đánh với đám thủ hạ vương gia đang giữ nàng. Một màn đánh nhau kịch liệt bận rộn, cả tên lính túm nàng cũng phải buông nàng ra mà đánh, không ai chú ý tới nàng. Cẩn Nhu nhanh chóng cúi người, lăn vào chỗ bụi cây rậm rạp bên cạnh, nàng muốn lợi dụng tình thế hỗn loạn để trốn đi. Nhưng nàng còn chưa kịp bò, đã bị một cánh tay thô bạo túm lấy lôi ra ngoài.
Là Đinh Khâm.
- Chỗ nuôi binh gần kinh thành này của vương gia không hiểu sao bị lộ, tướng quân Đắc Bạt đã mang quân tới, hợp lực với Thanh An Hầu tập kích đánh úp vương gia. Kế hoạch thất bại, ngươi cùng ta đến chỗ vương gia làm con tin, đừng hòng chạy trốn!
Cẩn Nhu cố gắng giãy giụa, nhưng do tay nàng vẫn còn bị trói, nên hắn dễ dàng túm gọn vác người nàng trên lưng mà chạy đi. Bỗng chốc, một thanh kiếm mỏng sắc bay đến cắm trước đường chạy của hắn. Đinh Khâm quay lại nhìn thấy ba bốn tên lính đối địch, hắn vứt nàng sang một bên cho rảnh tay, rút kiếm xông vào những kẻ chặn đường kia. Đối với hắn, giải quyết vài ba tên lính cũng không phải việc khó khăn nên hắn chưa nghĩ tới việc lợi dụng Cẩn Nhu trong lúc này.
Cẩn Nhu loạng choạng, vừa đứng được lại lăn ra đất, nhưng nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng lồm cồm bò, tính chui vào bụi rậm lần nữa để trốn tiếp.
Đột ngôt lại có một cánh tay khác túm mạnh lấy cổ áo sau lưng nàng nhấc lên. Cẩn Nhu âm thầm kêu khổ thì lại nghe được giọng nói nam nhân quen thuộc.
- Đã nói với muội là lăn lộn ở bên ngoài phủ thì chỉ có chịu khổ với nguy hiểm thôi, lại không nghe lời ta, bây giờ đã thấy cảnh chưa?
Là Cao Huyền. Hắn đột ngột từ đâu đã xuất hiện.
Đinh Khâm thấy bản thân đánh không nổi, quân địch nhanh chóng đã tăng thêm vài chục người bao vây hắn. Đinh Khâm đành buông kiếm xuống, đưa tay ra cho lính của Thanh An Hầu áp giải mang về.
Cao Huyền cởi trói tay cho nàng, ôm nàng vào lòng.
Cẩn Nhu thấy mồ hôi chảy ròng ròng hai trên thái dương của hắn. Cẩn Nhu nhìn thấy hắn, mắt nàng ngậm chút nước, lại có chút cảm thấy an tâm khó tả, bởi mấy phút trước nàng cũng không biết là có giữ được cái mạng để gặp lại hắn không.
Cao Huyền nhìn một lượt quan sát, thấy nàng không bị thương gì, nàng chỉ hơi lấm lem, tóc tai tán loạn muôn nơi mà thôi. Lông mày hắn có chút giãn ra so với ban nãy. Song đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi, có những tia máu nhỏ chằng chịt đan nhau. Hình như đã lâu rồi hắn không ngủ đủ giấc, trông gầy đi hẳn. Cơ mà trên người hắn khoác một bộ giáp dũng mãnh, vạt áo đằng sau tung bay, tổng thể vẫn rất là anh tuấn uy vũ.
- Tiếp tục truy bắt phản tặc!
Cao Huyền phân phó cho một toán lính đi cùng.
Hắn ôm nàng một lúc mới giao Cẩn Nhu cho một nhóm thuộc hạ khác, để bọn họ đưa nàng về quân doanh. Còn hắn tiếp tục chỉ huy cuộc truy bắt, bây giờ vẫn chưa tóm được Khang Vương.
Nàng theo người của Cao Huyền về khu quân doanh, nằm cách đó vài giờ cưỡi ngựa, ngay cả hoàng đế cũng đang ở đây. Có vẻ như việc Khang Vương tạo phản đã bị nắm thóp từ lâu, kiểu gì cũng thất bại. Đến chiều, quân lính cùng Cao Huyền mới trở về. Nàng ló đầu ra, thấy hắn xách theo một thân người ăn mặc cao quý, hắn đưa thẳng người kia vào lều trại của hoàng đế. Sau đó một tiếng mắng chửi ầm ĩ phát ra bên trong lều ấy.
Khang Vương có dã tâm tạo phản từ lâu. Hắn là đứa con thứ hai của tiên đế. Thái tử lúc đó ngu dốt ngỗ ngược, hắn vốn là một ứng cử viên ưu tú. Ai ngờ tam đệ ra đời, lại là con trai của ái phi tiên đế sủng ái. Cướp mọi hào quang của hắn. Ngày tiên đế băng hà, thái tử vô năng bị phế rồi ốm chết, tam đệ lên ngôi làm hoàng đế. Hắn cắn răng lui về ẩn nhẫn. Ngoài mặt, hắn chấp nhận sống cuộc đời vương gia nhàn tản, bên trong thì âm thầm nuôi binh tạo phản. Khang Vương cho rằng, bản thân hắn tài giỏi hơn tam đệ của mình, nếu hắn ngồi lên ngôi vị đó thì mới hợp lí.
Cẩn Nhu nhớ tới gần đây trong dân gian có tin đồn tam hoàng tử làm giả chiếu chỉ truyền ngôi. Có lẽ là Khang Vương tung tin đồn.
Nhưng hoàng đế hiện tại có Thanh An Hầu là cánh tay đắc lực. Phàm những thế lực trong triều có ý tạo phản đều được Cao Huyền dọn dẹp sạch sẽ. Khang vương đành cố ý làm quen Cẩn Linh. Mà Cẩn Linh không biết là ngu ngốc mù quáng bị lợi dụng hay đồng ý giúp đỡ để Khang Vương đoạt quyền lực ngai vàng, lật đổ hoàng đế hiện tại. Nàng ta còn dám mật báo tình hình của Cao Huyền lẫn phủ quốc công cho vương gia biết.