Chưa yên bình được bao lâu. Đinh Khâm bắt đầu gửi thư cho nàng.
Trên thư viết dài dòng văn tự, nhưng Cẩn Nhu có thể tóm gọn là: Đêm trăng ôn chuyện cũ, bạn thuở nhỏ cảm giác khăng khít, muốn gặp gỡ thường xuyên, cùng nhau vun đắp tình cảm.
Cẩn Nhu thẳng thừng viết thư từ chối, trong nhà nàng có một tên huynh trưởng ghen tuông biến thái. Nàng còn muốn sống lâu ấy, có được không?
Nhưng Đinh Khâm lì lợm dây dưa không dứt, dù bị từ chối vẫn gửi tiếp lá thứ hai. Lần thứ hai gửi không được đáp lại, hắn gửi tiếp lá thứ ba. Hẹn gặp lại ở lầu các bên sông chốn cũ, nếu nàng không đến nói chuyện rõ ràng, hắn sẽ đến phủ quốc công tìm đại phu nhân trực tiếp ngỏ ý cầu hôn nàng.
Đinh Khâm mấy năm không gặp, hắn ăn phải cái gì mà lên cơn thần kinh vậy?
Cẩn Nhu nhìn vào lá thư gửi tới mà thở dài.
Mà đại phu nhân sẽ phản ứng thế nào, bà có thể sẽ thấy hắn không tệ, có thể bà sẽ đồng ý vì nàng sắp qua tuổi cưới gả rồi.
Cẩn Nhu vô cùng thắc mắc sao Cao Huyền không báo với đại phu nhân nạp nàng làm thiếp luôn, mà còn để chuyện này trong bí mật. Thành ra bây giờ mới đẩy nàng vào thế khó xử như vậy. Cẩn Nhu có chút cáu giận hắn.
Cao Huyền sau đợt trước thì nguyên tuần luôn bận rộn, hắn luôn ở trong cung, Hình như hắn đang gấp gáp chuẩn bị làm gì đó quan trọng. Nàng không có thời gian báo với hắn, thôi thì nói chuyện sau vậy. Chứ để Đinh Khâm đến tận cửa cầu hôn thì loạn mất. Phủ quốc công lúc đó chỉ sợ là gà bay chó chạy.
Cao Huyền sẽ tưởng là nàng đã cùng Đinh Khâm hẹn ước trăng sao gì rồi, thì Đinh Khâm mới dám càn rỡ đến phủ cầu hôn. Cẩn Nhu tự dưng không rét mà run, về lần hắn trừng phạt nhốt nàng trong phòng vừa mới đây. Bây giờ hồi tưởng lại, cái eo nhỏ của nàng có cảm giác vẫn còn đau.
Cẩn Nhu đành cắn răng, đến xin phép đại phu nhân cho nàng ra ngoài. Nhưng nàng cũng không dám nói thật, chỉ bảo đi mua ít vải vóc và trang sức. Những gia nhân đi theo nàng là người của Cao Huyền, trước đây hắn dặn đi đâu cũng phải mang bọn họ theo, có thể là vừa để bảo vệ nàng vừa canh chừng nàng. Cẩn Nhu dù trước đây khó chịu nhưng giờ nàng lại thấy khá tốt. Nàng và Đinh Khâm cũng không nên ở riêng một mình, cảm giác của nàng cho nàng biết nên mang theo người khi gặp hắn.
Cẩn Nhu nghĩ gặp mặt cương quyết từ chối thì sẽ ổn thôi. Đinh Khâm không thể mặt dày vô liêm sỉ như Cao Huyền được.
Đúng giờ hẹn, Đinh Khâm đứng bên lan can, phong thái tuấn dật nội liễm*.
(*Tuấn dật nội liễm: vẻ đẹp trai với những đường nét bình thường nhưng càng nhìn càng thấy đẹp)
- Đinh Khâm? - Cẩn Nhu lên tiếng.
- Ngươi đến rồi!
Đinh khâm quay lại, mỉm cười ôn hòa, đưa tay về phía nàng. Cẩn Nhu vô thức đưa người né tránh sang một bên.
- Ta không có thời gian, ta đến đây chỉ để nói, chúng ta không thể. Đinh Khâm, ngươi hiểu chứ? Sau này ngươi đừng có gửi thư, cũng đừng có nghĩ đến chuyện cầu thân ta nữa!
- Ngươi đã có người khác ở trong lòng? - Đinh Khâm nhướng mày.
- Không… ta… không có!
Cẩn Nhu thoáng chốc nghĩ về Cao Huyền. Quả thật gần đây hắn nồng nhiệt dây dưa không buông, làm nàng có nhiều suy nghĩ không đúng đắn, nhưng trái tim của nàng làm sao có thể dễ dàng bị khuấy động như vậy. Chưa kể hắn còn biến thái như thế…
- Vậy thì tại sao chúng ta không thể? – Đinh Khâm nghi hoặc hỏi nàng.
- Ta cả đời này không thể! Đinh Khâm, vì ta và cũng là vì ngươi, đừng nhắc chuyện này nữa! – Cẩn Nhu lắc đầu, nói một cách kiên quyết.
- A Nhu, ngươi chê ta hèn kém không xứng đáng với ngươi ư? Hay chỉ có Thanh An Hầu mới xứng đáng với đại ŧıểυ thư Cẩn Nhu đây!
Đinh Khâm tiến gần từng bước một, hắn ta vừa đi vừa nói.
- Ngươi nói gì vậy, đừng có tự ý suy diễn!
Cẩn Nhu cũng đi giật lùi lại về phía sau, nàng cảm thấy không ổn.
Mấy gia nhân ở phía đằng sau nàng cũng không phải làm cảnh, thấy nàng giật mình lùi lại. Hai người gia nhân cao lớn đều tiến lên đứng chắn trước người đại ŧıểυ thư. Đinh Khâm thấy thế cười khẩy, dường như chuyện nàng có mang theo người chẳng làm khó nổi hắn.
Đinh Khâm phất tay, đột nhiên một toán người thân thủ nhanh nhẹn, có võ công xuất hiện bao vây lấy nàng. Chưa để nàng hét toáng lên. Bọn chúng nhanh nhẹn kéo lấy người nàng, lấy khăn bịt chặt miệng nàng lại. Hai người gia nhân trong phủ tuy có chống trả được một lúc, nhưng đấu không lại được Đinh Khâm lẫn người hắn mang tới. Cẩn Nhu không ngờ Đinh Khâm biết võ công, hơn nữa còn có vẻ vô cùng tốt, cầm đầu đánh cho người nàng mang theo không chống đỡ được.
Cẩn Nhu ngấm thuốc mê từ trong khăn mà lịm đi. Lần cuối, nàng thấy hai người gia nhân kia đã bị đâm chết. Nước mắt nàng chảy xuống, cảm thấy bản thân nàng đã liên lụy người khác.