Về đến nhà Dịch Thiên, Mục Nhiên cúi đầu chào Hạ Húc Đông, chờ người xe đi khuất mới lấy chìa khóa mà Tô Văn Dương đưa cho mở cửa vào.
Hôm nay Dịch Thiên dẫn cậu ra ngoài ăn nên dì giúp việc và Liêu Phi đều không tới, trong nhà chỉ có một mình cậu.
Mục Nhiên cũng không có thời gian miên man suy nghĩ, cất kĩ chìa khóa xong liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Kì thật cậu muốn đi luôn nhưng người canh gác ở cửa lớn nếu không có sự đồng ý của Dịch Thiên chắc chắn sẽ không cho cậu đi qua, trước vì chuyện này mà Từ Nhiễm còn cãi nhau với anh, kết quả vẫn không suy chuyển được gì. Còn nữa cậu vẫn còn cầm chìa khóa Tô Văn Dương đưa cho, có lẽ nên đem mọi vật trả lại đàng hoàng rồi mới rời đi được.
Thùng rác buổi sáng mới được dì giúp việc đổi nên vẫn còn sạch sẽ, bên trong chỉ có chiếc áo ngủ giá rẻ của cậu. Mục Nhiên khom lưng nhặt áo lên, tìm túi cất đi cẩn thận cùng với những món đồ Từ Nhiễm mua. Tuy rằng dì giúp việc nói nơi này có rất nhiều quần áo mới Dịch Thiên mua cho cậu nhưng có chết cậu cũng không dám mặc, mang chúng theo lại càng không thể.
Thu thập tất cả mọi thứ xong xuôi, lúc này cậu mới phát hiện bố bao sờn cũ của mẹ không có ở trong phòng.
Đi đi lại lại lật tung cả căn phòng nửa buổi vẫn không thấy, Mục Nhiên nóng nảy trực tiếp chạy tới tìm trong phòng ngủ Dịch Thiên, rốt cuộc thấy nó nằm trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Hai tay gắt gao nắm chặt bao, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu không tìm được cái bao này, cậu cảm thấy mình sắp muốn phát điên rồi. Vài trăm khối tiền cậu bỏ vào không quan trọng, những thứ đó về sau đều có thể kiếm ra, chỉ có đây là vật duy nhất mẹ lưu lại cho cậu, so với số mệnh cậu còn trọng yếu hơn.
Mục Nhiên cầm bao đi xuống phòng của mình, vừa mới cất kĩ chợt nghe tiếng cửa lớn vang lên. Cậu có chút ngây người, theo lý mà nói Dịch Thiên hôm nay sẽ không trở về mới đúng.
Chạy ra ngoài phòng khách, nhìn thấy ở huyền quan Giản Ninh đang chật vật vác Dịch Thiên đã say mèm, cách xa như vậy mà cậu vẫn có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc từ người anh.
Giản Ninh có phần bất ngờ khi nhìn thấy Mục Nhiên, y quả thực không biết cậu ở nơi này. Mục Nhiên thấy vẻ mặt của y vội vàng giải thích, “Giản tiên sinh đừng hiểu lầm, đoạn thời gian trước tinh thần của tôi không tốt, Dịch Thiên thương hại nên mới để tôi ở đây chữa bệnh.”
Giản Ninh không tiếp lời, chỉ thản nhiên cười nói, “Cậu ấy uống say quá rồi, đến giúp tôi dìu cậu ấy lên.” Sau khi ăn xong bọn họ vốn định đến quán bar, Dịch Thiên không thể uống rượu nhưng bất luận ai cũng không khuyên nổi hắn, kết quả uống thành như vậy nhưng nhất quyết không chịu ngủ ở bên ngoài, bằng mọi giá đòi phải về nhà. Giản Ninh nào dám để hắn tự đi xe, chỉ có thể lái xe đưa người về.
Mục Nhiên nghe Giản Ninh nói vậy liền luống cuống đi qua giúp, hai người cố sức mới có thể dìu Dịch Thiên vào phòng ngủ trên lầu.
Chờ Dịch Thiên nằm ngã xuống giường, Giản Ninh lúc này mới mở miệng, “Cậu có thể giúp tôi lấy cốc nước ấm được không?” Mục Nhiên vội vã gật đầu rồi chạy xuống bếp.
Giản Ninh nhìn Mục Nhiên đi khuất, lúc này mới quay người cởi giày cho Dịch Thiên, lại đi vào phòng tắm lấy khăn lau mặt và tay cho hắn, sau đó ngồi bên cạnh cởi nút áo cổ để hắn thoải mái một chút.
Dịch Thiên đã say đến không rõ ý thức, mơ mơ màng màng nhận ra có người đang cởi y phục của mình.
Trừ lúc phải nhập viện, cơ hồ mỗi ngày hắn đều ở cùng Mục Nhiên, theo bản năng nghĩ đó hẳn là cậu, liền vươn tay ôm lấy xoay người đặt xuống giường, cúi đầu hôn lên.
Mục Nhiên bưng nước đến cửa, vừa ngẩng đầu muốn nói chuyện liền bắt gặp một cảnh như vậy. Cậu ngây ngốc đứng nhìn, hai má lập tức đỏ lựng bước lùi ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mục Nhiên mờ mịt cầm cốc nước đứng bên ngoài, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nhón chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Trong phòng, tay Giản Ninh bị người bên trên giữ ở đỉnh đầu, quần áo cũng kéo xộc xệch, Dịch Thiên chôn ở cổ y gần như hung ác mà liếm hôn. Giản Ninh cũng không giãy giụa, mặc hắn vuốn ve hôn môi mình, trong lòng không khỏi chờ đợi. Có điều động tác của Dịch Thiên dần chậm lại, cuối cùng hắn lầm bầm một câu gì đó, rồi vui đầu vào cổ y im thin thít ngủ.
Giản Ninh nhìn người ỉu xìu nằm trên người mình, khóe miệng lộ ra cười bất đắc dĩ. Chỉ cần hơi giật giật muốn đứng dậy Dịch Thiên đã vòng tay ôm chặt thắt lưng y, Giản Ninh đành phải vươn tay chậm rãi nghiêng người để Dịch Thiên nằm xuống giường, hai người mặt đối mặt ôm nhau ngủ. Dịch Thiên như bị điều gì đó làm phiền, mất hứng nhíu mày một cái.
Giản Ninh tựa vào trong ngực hắn, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn người nọ.
Phải làm thế nào được, ai bảo y vẫn luyến tiếc người này, trốn tránh nhiều năm như vậy, vẫn là bị một cuộc điện thoại của Lâm Hàm làm cho hoang mang rối loạn mà vội vã về nước. Y sợ chậm một chút nữa, người này thật sự không còn là Dịch Thiên thuộc về y nữa.
Giản Ninh giơ tay lên, ngón tay thon dài vuốt qua mi tâm, sau đó là đôi mắt, sống mũi cao thẳng… Nghĩ đến nhiều năm như vậy ngay cả một cuộc điện thoại Dịch Thiên cũng không gọi cho y, liền có chút hờn giận nhéo má hắn.
Khuôn mặt cũng coi như được mà sao tính tình lại xấu đến vậy, vừa không kiên nhẫn vừa kiêu ngạo, ai sẽ đi thích được cơ chứ. Càng nghĩ càng không cam lòng, y xích lại gần cắn môi Dịch Thiên để trừng phạt.
Không khí giữa hai người tràn ngập mùi rượu, Giản Ninh cũng không để ý vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn vào, ôn nhu lại cẩn thận mà hôn hắn. Đợi đến khi Dịch Thiên nhíu mày khó chịu mới chịu dừng lại, rúc vào lồng ngực hắn ngủ.
Mục Nhiên thu dọn này nọ, lại chỉnh lý căn phòng một hồi, sau đó mới xách đồ đạc ra ngoài phòng khách. Cậu không biết khi nào anh và Giản Ninh sẽ tỉnh nên tối nay không tính ngủ trong phòng, nếu mai bọn họ rời giường mà mình vẫn còn ngủ thì không hay cho lắm.
Mục Nhiên ngồi trên sopha phòng khách, đem điện thoại và chìa khóa nhà để ngay ngắn trên mặt bàn, lấy một kiện áo khoác trong túi để đắp, tìm một vị trí thoải mái ngả lưng.
Phòng khách rất lớn, cũng thực an tĩnh, ngọn đèn ngoài sân xuyên qua ô cửa sổ sát đất, đổ bóng lên sàn nhà. Mục Nhiên nằm ngửa nhìn trần nhà, không chớp mắt mông lung hướng về chùm đèn pha lê diễm lệ trên đỉnh đầu.
Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.
Thời gian dần trôi qua nhưng cậu vẫn không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh loang loáng hư vô, cuối cùng dừng ở khuôn mặt của Dịch Thiên ngồi xổm trước mắt cậu, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi hỏi, “Vì sao cậu lại thích tôi?”
Mục Nhiên sửng sốt tỉnh lại, thân thể không tự giác co rúm. Cậu không biết tại sao đột nhiên lại nghĩ tới vọng tưởng này, thậm chí còn chân thực đến mức như vừa phát sinh ngày hôm qua. Cậu xoay nghiêng cong người lại, tay vỗ nhẹ lên lồng ngực râm ran nhức nhối, thanh âm chỉ mình cậu có thể nghe thấy, “Không quan hệ… Không quan hệ… Không nghĩ, không nghĩ nữa…”
Cậu cường bách ép mình tỉnh táo trở lại, một lần lại một lần ôn lại kế hoạch tương lai mà mình đã vạch ra. Trước tiên cậu sẽ phải tìm một công việc tạm thời, làm nhân viên bốc vác tại siêu thị cũng không phải ý tồi; tóm lại muốn sống được thì phải có thu nhập, chờ mọi thứ ổn định Dịch Thiên và Lâm Hàm khi đó có khi cũng đã quên cậu, cậu có thể đến một vài công ty nhỏ thử xin việc… Sau đó cố gắng hòa đồng với đồng nghiệp, không như trước kia luôn trốn tránh tụ họp nữa; như vậy có thể sẽ có bằng hữu tin cậy hay không… Còn phải mua thật nhiều quà cho chị Từ Nhiễm nữa.
Sau đó… Sau đó thì…
Mục Nhiên mơ màng lên kế hoạch cho bản thân mình, cuối cùng ngủ thiếp đi, khóe miệng vẫn lưu lại chút vụng về hạnh phúc.