Ngày hôm sau, Từ Nhiễm đến vừa lúc Dịch Thiên và Mục Nhiên mới ăn xong, Dịch Thiên dùng khăn lau miệng cho Mục Nhiên, cũng không cố kị trong nhà có người khác. Dì giúp việc vừa mở cửa cho Từ Nhiễm và Hạ Húc Đông xong liền cúi đầu chuyên tâm dọn dẹp, tròng mắt chưa từng hướng sang bên cạnh. Ngược lại Hạ Húc Đông đứng tít ở đằng xa trợn mắt nhìn Dịch Thiên như thể đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh nào.
Từ Nhiễm lườm Hạ Húc Đông một cái, đi qua nhìn Mục Nhiên, thấy người vẫn dại ra không có phản ứng liền nhíu mày hỏi Dịch Thiên, “Hôm nay vẫn không ăn cơm?”
Dịch Thiên không trả lời. Từ Nhiễm ở bên cạnh chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nhướng mày hỏi, “Hôm qua và hôm nay cậu ấy ăn như thế nào?” Nói xong quay đầu nhìn dì giúp việc đang lau dọn bàn.
Dịch Thiên cũng không kiêng kị, thoải mái thừa nhận, “Tôi uy.”
Hạ Húc Đông vừa hoàn hồn thình lình lại nghe thấy một câu như vậy, suýt nữa ngã vật ra không nói nên lời.
Từ Nhiễm không quá để ý, tiếp tục hỏi, “Cậu ấy có thể phối hợp sao?”
Dịch Thiên gật gật đầu, “Chỉ cần nói những câu lệnh đơn giản một vài lần cậu ấy sẽ hiểu.”
Từ Nhiễm nghe xong, lấy một quả mâm xôi từ mâm đựng hoa quả trên bàn, nhẹ nhàng chạm vào miệng Mục Nhiên, ôn thanh nói, “Mục Nhiên, há mồm.”
Mục Nhiên không phản ứng Từ Nhiễm cũng không nổi giận, lặp lại bảy tám lần nữa, thế nhưng người vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Dịch Thiên ở bên cạnh nhíu chân mày nhìn hai người, trong lòng nghi hoặc vừa rồi ăn cơm còn tốt như vậy, chẳng lẽ bệnh lại tăng thêm?
Từ Nhiễm như có suy nghĩ gì đó, liếc nhìn Dịch Thiên một cái, đưa đĩa đồ ăn qua cho hắn, “Anh thử xem.”
Dịch Thiên tiếp nhận, động tác cùng ngữ khí giống như lúc uy Mục Nhiên ăn cơm, chỉ nói một lần “Há mồm” Mục Nhiên liền hơi hơi hé miệng, nuốt lấy quả mâm xôi.
Từ Nhiễm nặng nề hút một hơi, tức giận đến bật cười, “Thật là châm chọc mà, cậu ấy cư nhiên chỉ có phản ứng với giọng nói của anh. Đã muốn biến thành cái dạng này, mà vẫn chỉ nhớ rõ anh.”
Dịch Thiên ngây người, rũ ánh mắt xuống không nói chuyện, nhưng là nghe Từ Nhiễm sau đó thấp giọng nói, “Vậy thì tốt rồi, tôi cũng không cần phải đưa cậu ấy đi nữa” liền mãnh liệt ngẩng đầu, híp mắt thanh âm có chút lãnh hỏi, “Đem cậu ấy đi? Tôi khi nào đáp ứng cô chuyện này?”
Từ Nhiễm cười lạnh một tiếng, “Anh hiện tại đương nhiên sẽ không để cậu ấy rời đi, chẳng qua là trò thương hại đồng tình chơi chưa chán mà thôi.”
Dịch Thiên nhìn về phía Hạ Húc Đông đứng đằng sau Từ Nhiễm đang cực lực bày ra vẻ mặt cầu xin “Tha cho cái miệng chó không phun được ngà voi của tôi đi.”
Từ Nhiễm nói tiếp, “Người mắc bệnh tự kỉ cần nhất là người nhà quan tâm, cậu ấy đã không có người nhà mà chỉ còn lại mình anh, nếu anh thật sự trị liệu một nửa rồi đem người ném đi thì cậu ấy thật sự cũng chỉ có chờ chết. Tôi vốn muốn đem cậu ấy ra ngoài trị liệu, tôi có vài người quen nghiên cứu làm việc trên phương diện này.” Dịch Thiên mở miệng muốn nói gì đó, Từ Nhiễm lạnh nhạt đánh gãy lời hắn, “Nhưng hiện tại dù anh đồng ý tôi cũng không có biện pháp đưa cậu ấy đi, cậu ấy không tiếp thu người khác mà chỉ phản ứng với anh. Để cậu ấy ở đây có lẽ sẽ có khả năng khôi phục nhanh hơn, nếu tôi đem người rời xa khỏi anh ngược lại sẽ gây hại đến cậu ấy.”
Kể từ khi Từ Nhiễm biết chuyện của Dịch Thiên và Mục Nhiên tới nay đã không biết bao nhiêu lần châm chọc cùng khiêu khích hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không so đo cùng cô, thế nhưng lần này hắn không trầm mặc như cũ. Hắn nhìn Mục Nhiên, nói lại là để Từ Nhiễm nghe, “Tôi chỉ nói một lần, tôi sẽ không.”
Từ Nhiễm nhìn hắn một cái, trên mặt rõ ràng không tín nhiệm nhưng cũng không nói gì khác, mặt không đổi sắc lấy ra các loại thuốc chỉ hắn cách sử dụng và một vài việc cần chú ý.
Dịch Thiên nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên hỏi một chút vấn đề.
Trước khi đi Từ Nhiễm nhìn đôi mắt vô thần của người thủy chung ngồi cứng ngắc trên ghế sopha, mỉa mai nói với Dịch Thiên, “Những tư liệu kia chắc hẳn anh cũng có rồi đi. Người này không bỉ ôi ti tiện giống như anh nghĩ, có phải thực thất vọng không?” Dịch Thiên cúi đầu nhìn các loại thuốc không trả lời, Từ Nhiễm thu hồi tươi cười, thanh âm chậm rãi lạnh xuống, “Anh coi cậu ấy như con chuột, tùy tiện một tay cũng có thể đánh nát xương cốt nó, cuối cùng còn cắt cụt đuôi đề phòng nó trộm bánh bên chân mình, chơi vui lắm phải không?”
Dịch Thiên vẫn không có phản ứng gì, Hạ Húc Đông mặt biến sắc, nhanh chóng kéo Từ Nhiễm ra ngoài. Từ Nhiễm cũng không nhiều lời, mắt sắc lạnh liếc Dịch Thiên một cái, vùng tay ra tự mình rời đi.
Hạ Húc Đông có chút xấu hổ đứng tại chỗ, cuối cùng thở dài, hướng Dịch Thiên có lỗi giải thích, “Em ấy hôm qua xem hết chỗ tư liệu kia liền khóc cả một buổi tối, cậu đừng so đo cùng em ấy.” Tính tình Dịch Thiên luôn không tốt, kể cả bọn họ chơi thân với nhau cũng phải để ý sắc mặt hắn vài phần. Khoảng thời gian này Từ Nhiễm nói chuyện rất quá phận, không dưới một lần Hạ Húc Đông chuẩn bị tốt tinh thần bị Dịch Thiên trở mặt.
Dịch Thiên thực ra không hề để những lời Từ Nhiễm nói trong lòng, gật gật đầu, “Cậu trở về giúp tôi cảm ơn Từ Nhiễm. Mục Nhiên về sau còn nhờ cô ấy hỗ trợ nhiều.”
Hạ Húc Đông bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, “Cậu yên tâm, em ấy vốn không phải người để bụng.” Nghĩ đến ngày hôm qua lại cười khổ một tiếng, “Tôi còn đang sợ ngày nào đó em ấy thực sự cướp Mục Nhiên chạy mà bỏ tôi lại luôn đây…” Ngẫm lại đều cảm thấy là báo ứng mà y tự mình gây ra.
Dịch Thiên nghe bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông, nâng cằm ý bảo, “Được rồi mau đi đi.”
Hạ Húc Đông gật đầu, trước khi đi lại do dự thoáng nhìn qua Mục Nhiên, nói với hắn, “Cậu… hảo hảo nghĩ lại.” Đợi Dịch Thiên đồng ý mới đóng cửa rời khỏi.
Buổi tối ăn cơm chiều xong, Dịch Thiên theo dặn dò của Từ Nhiễm cho Mục Nhiên uống thuốc, uống xong còn ở bên cạnh nhìn cậu một lúc lâu, xác định cậu không có bất kì phản ứng kháng thuốc nào mới an tâm.
Hắn mang Mục Nhiên lên lầu tắm rửa, gội đầu, xong xuôi đâu đấy mới dắt cậu vào phòng ngủ để cậu ngồi xuống giường. Dịch Thiên lấy máy sấy, điều chỉnh tốc độ nhỏ nhất, đứng ở bên cạnh giúp cậu sấy khô tóc.
Mục Nhiên ngơ ngác ngồi bất động, ngón tay Dịch Thiên đan qua làn tóc, nhẹ nhàng chải vuốt thành nếp. Tóc cậu tương đối mềm mại, cọ vào lòng bàn tay ngưa ngứa, hắn ngẫu nhiên cúi đầu nhìn xem cậu có thoải mái hay không.
Sấy khô tóc xong, Dịch Thiên đi cất máy sấy, vừa xoay người muốn trở về phòng đột nhiên ngây người dừng lại.
Trong phòng ngủ chỉ mở hai ngọn đèn tường vàng ấm áp, Mục Nhiên một đầu tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái an tĩnh ngồi trên giường, cậu mặc một kiện áo ngủ màu xám hơi rộng, cổ áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh duyên dáng.
Không khí trong phòng dần trở nên trầm mặc khác thường. Rõ ràng vừa nãy khi tắm đã phải khắc chế chính mình, Dịch Thiên thực không rõ vì sao Mục Nhiên lại có thể dễ dàng khơi gợi dục vọng của hắn như vậy.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Dịch Thiên chậm rãi tiến về phía trước, nâng đầu cậu lên, đầu tiên là vuốt má cậu một chút, sau đó nghiêng đầu tới bên, nhẹ nhàng ngậm lấy môi Mục Nhiên.
Đèn tường bị tắt đi, người đồng thời bị đẩy ngã xuống giường.
Trên người Mục Nhiên có mùi hương thanh mát vừa tắm xong, cùng một loại mùi hương với hắn. Dịch Thiên chú ý không đè lên tay bị thương của cậu, một bên khẽ hôn một bên vươn tay cởi nút áo ngủ.
Một chiếc.
Hai chiếc…
Dịch Thiên thậm chí không còn tâm trí để ý đến nút áo, chờ tới khi tháo chiếc nút cuối cùng nụ hôn của hắn cũng đã trượt xuống xương quai xanh Mục Nhiên, biến thành từng cái khẽ cắn.
Cả người Mục Nhiên hơi co rúm lại.
Dịch Thiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, xác định cậu không có bất kì dị thường nào mới cúi đầu hôn tiểu đầu vú. Nhưng chưa được chốc lát, thân thể Mục Nhiên bắt đầu run rẩy. Dịch Thiên mới đầu còn không để ý, nhưng càng về sau tần suất run rẩy ngày càng lớn, hắn đành dùng sức thở hổn hển áp chế dục vọng của mình, nâng người mở đèn ngủ đầu giường.
Người dưới thân hai vạt áo mở rộng, trên cổ có vết răng bị gặm cắn, đầu vú còn có nước bọt bóng loáng. Ánh mặt cậu trống rỗng, tuy vẫn một bộ dáng không có cảm giác với ngoại giới nhưng thân thể lại mất tự nhiên run lên. Dịch Thiên nhăn chặt mày nhìn cậu, qua hồi lâu, mới rũ ánh mắt vươn tay cài lại từng nút áo cho Mục Nhiên.
Hạ thân vẫn như cũ đứng thẳng, trên mặt tuy không có biểu tình khó nhịn gì nhưng trên trán hắn mơ hồ có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lớn, chứng tỏ hắn đang phải cường chế cố nén dục vọng.
Dịch Thiên không đứng dậy rời đi, hắn hạ người hôn lên môi Mục Nhiên, nắm lấy tay không bị thương của cậu đặt ở dục vọng của mình, chậm rãi lên xuống.
Hơn hai mươi năm trên đời này, đây là lần đầu tiên Dịch Thiên phải phát tiết dục vọng của mình như vậy. Xung quanh hắn luôn là đủ loại trai gái màu sắc hình dạng, chỉ cần hắn muốn, tùy thời cơ đều sẽ có người nguyện ý cởi sạch quần áo bò lên giường hắn. Tựa như hiện tại, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, không cần hắn chờ lâu sẽ có bao nhiêu người so với Mục Nhiên còn tốt hơn đến giúp hắn phát tiết.
Nhưng là hắn không có, thậm chí trong đầu óc hắn còn chưa từng thoáng hiện ra loại suy nghĩ này. Hắn hiện tại giống như dã thú bị bản năng giao phối tra tấn lí trí, mà căn nguyên chính là khí tức trên người Mục Nhiên.
Dịch Thiên ngậm môi dưới Mục Nhiên nhẹ nhàng gặm cắn, cậu hiện tại không có ý thức, tay lại đặt trên dục vọng của hắn trượt động, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh này bụng dưới Dịch Thiên liền trướng đến phát đau.
Động tác tay ngày càng nhanh, tiếng thở dốc trong phòng cũng ngày càng gấp gáp, đến một khắc kia, Dịch Thiên nặng nề thở ra một hơi, vùi đầu vào hõm vai Mục Nhiên thở dồn dập.
Hai người bọn họ thân thể kề sát, Dịch Thiên chậm rãi hồi phục hô hấp, người vẫn còn bần thần đắm chìm trong khoái cảm cao trào. Không giống dĩ vãng phát tiết xong trong lòng càng thêm phiền toái hư không, đây là lần đầu tiên, hắn sau khi phát tiết không muốn lập tức đứng dậy rời đi, ngược lại càng nảy sinh cơ khát thôi thúc phải chiếm lấy đối phương.
Đợi hồi lâu, Dịch Thiên từ trên người Mục Nhiên đứng lên, ôm lấy người vẫn biểu tình mở mịt xuống giường, mang đến phòng tắm rửa tay.
Trước bồn rửa, Dịch Thiên ôm Mục Nhiên vào trong ngực, đầu hơi cúi xuống chạm má vào má cậu, từ phía sau nắm chặt tay lau đi trọc dịch. Xà phòng trắng mịn quấn quanh ngón tay bọn họ, Dịch Thiên mở lòng bàn tay, đan qua kẽ tay Mục Nhiên, nắm chặt lại, mười ngón giao hòa.
So với hôn môi còn muốn thân mật hơn.
Dịch Thiên nghiêng đầu khẽ hôn lên mặt Mục Nhiên, một bên giúp cậu xả trôi xà phòng, một bên không chút để ý mở miệng.
“Cậu nếu muốn cùng tôi một chỗ, còn không mau nhanh khỏi bệnh?” Âm cuối đã muốn mang lên ôn nhu khó phát giác.
Không có người trả lời, hắn cũng không để ý, lau khô tay cho Mục Nhiên xong, hôn hôn môi cậu, sau đó mới ôm người trở về giường.