Lần thứ hai mở mắt ra, tầm nhìn bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng lóa mắt. Tôi nhíu mày cố gắng chống cự lại cảm giác đồng tử cay xé, đợi đến khi thích ứng được mới một lần nữa nhìn bốn phía xung quanh. Căn phòng với bốn bức tường trắng toát, không có một bức tranh hay điểm nhấn, thậm chí là cả một vết ố vàng. Rèm cửa nhạt màu buông xuống che đi cửa sổ, xuyên thấu qua cửa kính có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài cao vút, trong xanh.
Sopha ở góc tường, ghế dựa đặt bên giường, toàn bộ đều sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không tìm được một chút nhân khí nào.
Chợt tôi thoáng nghe thấy thanh âm nào đó, vội quay đầu, nhìn thấy túi dung dịch truyền treo ở trên giá cao, nước thuốc từng giọt từng giọt “tích tích” rơi, tụ lại một chỗ, sau đó chảy theo ống dẫn nhỏ bên dưới, cuối cùng thông qua kim tiêm nhỏ trên mu bàn tay, tiến vào trong cơ thể.
Tôi nằm phát ngốc trên giường trong chốc lát, cảm thấy ngực như bị một tảng đá áp xuống, trái tim thực muốn cố gắng, nhưng vẫn không tài nào gánh được sự nặng nề mỗi lần thở ra hít vào. Tôi nghĩ muốn rút kim tiêm trên tay ra khóc nháo thật lớn, hoặc là xé rách vết thương trên người để chứng minh tôi chỉ là một lần nữa trở về cơn ác mộng kia mà thôi.
Nhưng rồi cái gì tôi cũng không làm, chỉ lặng yên nằm đó, nhìn ngọn đèn trên trần nhà, mặt không đổi sắc vô thanh vô tức rơi lệ.
Giống như một người nghiện ma túy phát tác thống khổ, thèm muốn tìm đến thuốc để giảm bớt đau đớn trong người, tham lam mà say mê cảm giác sống trong cảnh tượng đẹp đẽ nơi những giấc mơ ảo ảnh.
Những người từng cười với tôi, những hạnh phúc cùng yêu thương mà tôi cảm nhận được, thừa dịp nó chưa kịp tán đi, tôi gắt gao ôm chúng vào trong ngực, hi vọng có thể sưởi ấm tâm hồn đã sớm lạnh băng.
Có người mở cửa đến gần, là hộ lí kiểm tra phòng, bà ấy nhìn thấy tôi liền “A” lên một tiếng kinh ngạc, sau đó vội vã chạy ra ngoài. Một lúc không lâu lắm các bác sĩ cùng y tá khác cũng tiến vào, sờ sờ kiểm tra tôi cái này cái kia, tôi an tĩnh nằm mặc động tác của bọn họ.
Người hộ lí ban đầu đứng ở đầu giường, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nâng đầu tôi dậy thay một chiếc gối mới. Thời điểm bà ấy đem chiếc gối đã ướt phân nửa kia ra khỏi phòng có liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt này phải hình dung thế nào nhỉ? Đại khái là ánh mắt của người qua đường bố thí cho kẻ khất cái hèn mọn cầu xin đi.
Căn phòng lại một lần nữa an tĩnh, tôi trầm mặc nằm trên giường, mãi cho đến khi mặt trời đã muốn về phía tây, ngoài cửa sổ không trung một màu lửa đỏ, ánh sáng như muốn thiêu cháy toàn bộ không gian.
Đúng lúc này Dịch Thiên đi tới, phía sau còn có hai nữ nhân trung niên. Một trong hai người sau khi đi vào đặt một hạp thức ăn ở trên bàn đầu giường, bên trong có hộp rau trộn nhỏ cùng một bình cháo hoa giữ nhiệt; nữ nhân còn lại nâng giường tôi cao lên để tôi có thể ngồi dậy, sau đó bà ấy mới bưng bát cháo đến trước mặt tôi, dùng thìa múc một chút nhìn, tựa hồ là đợi tôi há mồm.
“Tôi tự mình làm.” Tôi hướng bà ấy nhẹ giọng nói, vừa mở miệng mới phát hiện yếu hầu mình khô khốc khó chịu, thanh âm khàn đến mức chính mình cũng không nghe được rõ ràng.
Nữ nhân quay đầu nhìn Dịch Thiên, được anh đồng ý mới đưa bát cho tôi. Tay tôi run rẩy lợi hại, nửa ngày mới cầm được cái bát, ngón tay vô lực, vài lần thiếu chút nữa không giữ được thìa.
Cúi đầu chậm rãi một hơi một hơi uống cháo, cháo hoa ấm áp khiến cổ họng cùng dạ dày thư thái hơn rất nhiều.
Dịch Thiên ngồi bên cạnh vẫn không rời khỏi PDA trong tay để xử lý công việc, mãi cho đến khi tôi ăn xong, hai nữ nhân kia thu thập đồ đạc rời đi anh cũng không đi.
“Dịch Thiên…” Tôi muốn cảm ơn anh đã chiếu cố khi tôi ở bệnh viện, nhưng nghĩ đến có lẽ anh chỉ coi đó là lời diễn kịch dối trá mà thôi thì đổi giọng thỉnh cầu, “Cái kia… anh có thể giúp tôi liên hệ với dì Lý được không?”
Anh không trả lời, ngay cả đầu anh cũng không nâng lên nhìn tôi, tôi có chút xấu hổ, do dự giải thích, “Tôi muốn nhờ bà ấy lo hậu sự an táng cho mẹ…” Tôi không biết mọi chuyện đã xử lí thế nào… Nếu không có ai quản… ngực trái lại nhói lên, tôi thực không dám tưởng tượng nữa.
Dịch Thiên rốt cuộc cũng thu PDA, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt vẫn không có cảm xúc trả lời, “Đã hạ táng rồi, tại nghĩa trang Tùng Hạc.”
Nghĩa trang Tùng Hạc? Tôi nghi vấn nhìn anh, đây là khu mộ viên cao cấp ngoại ô thành phố, như thế nào lại là nơi đó? Huống chi dì Lý sẽ không có khả năng lo liệu điều này. Đầu óc tôi nhất thời phản ứng không kịp, ngược lại Dịch Thiên tựa như nhìn thấu tôi, nhàn nhạt nói, “Xem như là thay Lâm Hàm xin lỗi cậu.”
Vẻ mặt hờ hững, thái độ tùy ý, ánh mắt cao ngạo giống như tôi hẳn là nên lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu nói cảm ơn bọn họ. Có lẽ trong mắt bọn họ tất cả chỉ là một vở hài kịch buồn cười, thống khổ của tôi là một hồi diễn thú vị, bọn họ xem xong không chút để ý ném cho tôi vài xu, xem như phần thưởng cho việc tôi chọc cười bọn họ.
Tôi thật muốn kiêu ngạo mà phát hỏa rống giận “Tôi không cần tiền bố thí thương hại của anh!”, nhưng như thế thì làm được gì? Loại phẫn hận cùng tự tôn nực cười này có thể đổi lấy cái gì cơ chứ? Có thể giúp mẹ tôi được yên giấc trong một nghĩa trang cao cấp hay không? Có thể để bà ấy – một người khi sống bị ghét bỏ hắt hủi, khi chết được nằm ở nơi người ta đánh nhau cũng không có một chỗ hay không?
Tôi hiện tại nằm như phế vật trên giường bệnh có thể cho bà ấy những cái đó không?
Không thể.
Cho nên tôi chỉ có thể mang lên vẻ biểu tình thành khẩn, hướng Dịch Thiên gật đầu, “Cảm ơn!”
Dịch Thiên lại không nói chuyện, không khí trong phòng thoáng trầm xuống. Tôi nghĩ sau lần này, anh sẽ không đến nữa, hai người chúng tôi cả đời này cũng không có khả năng gặp lại, có lẽ tôi vẫn nên giải thích với anh rõ ràng thì hơn.
“Không có ảnh chụp…” Tôi nghe thấy mình nói, “Lúc đó vì vội vã muốn có tiền cho mẹ phẫu thuật nên tôi mới nói như vậy.” Dịch Thiên không phản ứng, trầm mặc nhìn tôi, tôi sợ anh lại cho rằng mình muốn tìm cớ thoái thác nên nói toàn bộ rõ ràng, “Còn có… Thật xin lỗi. Trước kia là tôi quá phận.”
Tôi giật nhẹ khóe miệng bất đắc dĩ cười, “Xin lỗi đã khiến anh phải có một đoạn kí ức đáng kinh tởm như vậy.”
Ở trong lòng tôi đã muốn đoán phản ứng của anh, đã chuẩn bị sẵn sàng anh sẽ mắng tôi dối trá hay chất vấn tôi lại đang diễn trò gì. Kết quả anh cái gì cũng không nói, trực tiếp đứng dậy rời đi, một ánh mắt cũng không lưu lại cho tôi.
Tôi nhìn bóng lưng anh chậm rãi rời xa, cho đến khi cửa “phanh” một tiếng đóng kín mới hồi phục lại tinh thần.
Trước mắt dần mơ hồ, tôi kinh ngạc cảm nhận trái tim bắt đầu nhảy lên, kháng cự co thắt của lồng ngực. Tôi đột nhiên nhớ tới, hình như từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại tôi chưa từng đứng trước mặt anh, quang minh lỗi lạc mà nói ra ba từ, em yêu anh.
Ba chữ kia phân lượng quá nặng, quá mức tốt đẹp khiến nội tâm đã ăn sâu bén rễ tự ti cùng nhát gan của tôi ngay cả mở miệng cũng không có dũng khí.
Thật muốn chạy theo kéo người kia trở về để nói với anh một lần, chẳng sợ phải lập tức đối mặt với những lời nhục mạ độc ác nhất, hay cả quyền cước đấm đá không lưu tình.
Cả đời này, có lẽ tôi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất cuối cùng.
Dịch Thiên đi rồi, tôi cứ như vậy một mình trong phòng bệnh. Không có người nhà bạn bè hỏi thăm, không có hoa tươi xinh đẹp hay giỏ quà cầu chúc. Toàn bộ phòng bệnh trống rỗng đến lạnh căm, một mảnh không khí trầm lặng.
Thật sự là quá mức an tĩnh, dần dần cảm thấy mệt mỏi, mi mắt không chống đỡ được mà sụp xuống. Tôi mơ mơ màng màng giống như nhìn thấy mẹ vẻ mặt kích động từ bệnh viện chạy ra, nhìn xung quanh trái phải tìm kiếm cái gì đó. Phía đường cái đối diện có một đứa trẻ nhỏ gầy, bà ấy vui vẻ vụt chạy qua. Bên trái có một chiếc xe lao nhanh, chẳng đến một cái nháy mắt, cả người bị đâm bay lên cao, rơi xuống trong vũng máu, run rẩy giãy giụa…
Giật mình ngồi bật dậy, áo ướt sũng dán lên lưng, thở dốc rụt thân mình lại, tôi cảm thấy có chút lạnh. Tại thời điểm tôi vươn tay muốn kéo chăn cao hơn, tôi chợt nghe được một tiếng kêu rên vô cùng nhỏ, thanh âm phảng phất như phát ra từ trong lồng ngực, tựa hồ áp lực bị đè nén đến cực hạn, rốt cuộc không còn đủ nhẫn nại mà hoảng hốt tràn ra.
Bên tai xuất hiện đủ loại thanh âm hỗn độn, những lời nói thì thầm kể lể, những tiếng khóc thảm thiết tê tâm, những lời cầu xin hèn mọn mong được thứ lỗi… Mọi tiếng động nháy mắt đập vào tâm thức khiến tôi trở tay không kịp.
Tôi đấm mạnh vào ngực, ổn định trái tim đập điên cuồng, “Không phải sợ… Không phải sợ…” Quệt nước mắt trên mặt, run run khẽ nói với chính mình, “Mẹ đừng sợ… Đừng khóc… Con lập tức sẽ đi tìm người.”