Thời gian đúng là như nước chảy mây trôi, đặc biệt khi bạn đang cần giải quyết việc gấp thì lại càng nhanh như chó đuổi, cảm giác y như lúc đi shopping, chưa mua được bao nhiêu đồ mà tiền thì đã vơi đáy túi.
Ban đầu, thái độ của nhân viên làm việc nơi sở tại đối với Cửu Ca rất kỳ dị, có người thì muốn tiếp cận song lại sợ người khác nghĩ mình là “thấy sang bắt quàng làm họ”; cũng có người lại cho rằng chút địa vị như Cửu Ca cũng chẳng có gì là to tát, mọi người cứ giữ tác phong bình thường là được; lại có người cảm thấy Cửu Ca rất đáng hãnh diện, làm cho Hoa tiên sinh nở mày nở mặt, cho nên vô cùng nhiệt tình với cô; song thỉnh thoảng cũng xuất hiện số ít thành phần tỏ vẻ khinh thường và châm biếm cô, cơ mà không dám biểu hiện trước mặt, chỉ dám ở sau lưng nói xấu mấy lời tỏ ý ghen tị.
Cửu Ca… coi như gió thoảng qua tai, một lòng tập trung sáng tác tác phẩm. Chỉ có điều, trong cuộc sống hàng ngày, cô chú ý an toàn hơn trước nhiều hơn, không đi guốc cao gót nữa, không tới những nơi vắng vẻ ít người qua lại nữa, không ăn những món ăn mà anh Hoa nhà cô không cho ăn nữa, hơn nữa cô sẽ chẳng đi đâu nữa nếu không có Trịnh Dã hoặc Bàn Tứ Muội đi cùng.
Đặc biệt, Trịnh Dã được còn sắp xếp dọn đến ở căn phòng bên phải phòng của Cửu Ca, ban ngày lúc nào cậu ta cũng đi theo cô, đến buổi tối khi Hoa Vô Ý đến thì cậu ta mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Ồ, còn có một việc nữa, sau khi về nhà hai ngày thì Cửu Ca mới phát hiện không còn thấy mặt mũi tăm hơi của vị tổng phụ trách Từ nữa, mà đổi thành vị khác là phó tổng giám họ Phùng. Vị phó tổng giám họ Phùng này đối với cô nhiệt tình ơi là nhiệt tình, bảo với cô có gì khó khăn thì cứ đến tìm anh ta, lại còn đảm bảo nhất định sẽ xử lý ổn thỏa giúp cô, thậm chỉ còn hỏi cô có cần làm riêng ngày ba bữa ăn cho cô hay không.
Cửu Ca uyển chuyển từ chối, nói rằng cứ như hiện tại là đã tốt lắm rồi.
Trịnh Dã nói cho Cửu Ca biết, bọn họ chẳng làm gì ông phụ trách Từ kia cả, mà làm theo kế hoạch của Hòa Thượng, đợi sau khi cuộc thi kết thúc sẽ thanh toán món nợ nần với họ Từ này một thể. Nhưng vì lúc truyền hình trực tiếp vòng đấu thứ 2 của cuộc thi phát sinh sự việc, tổ tiết mục đã điều tra ra những hành vi của ông ta, vốn định sẽ xử lý âm thầm, nhưng thân phận của Cửu lại bị lộ ra ngoài, cho nên ông ta lập tức bị đuổi việc.
Ngày mai…
Cửu Ca giấu đầu sợi chỉ cuối cùng vào bên trong họa tiết thêu, chọc kim thêu vào hộp dụng cụ thêu, tiếp đó đứng thẳng dậy xoa xoa bụng, thở dài một hơi, trên mặt tự nhiên nở một nụ cười rất dịu dàng.
Ngày mai, tất cả đều kết thúc được rồi, cô cũng có thể về nhà an tâm dưỡng thai, chờ đợi em bé của cô chào đời.
Nhóc con nhà cô trông như thế nào nhỉ? Không biết là giống cô nhiều hơn, hay là giống anh Hoa nhà cô nhiều hơn đây?
Đợi phôi thai ổn định, cô mới nói cho ông bà nội và mẹ cô biết tin tức sốt dẻo này, chắc họ vui mừng lắm nhỉ? Không biết tình hình chữa trị của mẹ cô dạo này ra sao rồi? Đã một tuần rồi cô không được liên lạc với mẹ, bác sĩ nói đây là thời kỳ quan trọng nhất trong việc hình thành bào thai, tốt nhất không nên tiếp xúc với những thứ có phóng xạ, kể cả điện thoại.
Cô có chút lo lắng, nhưng anh Hoa nhà cô bảo không sao thì chắc là không việc gì đâu nhỉ? Giọng điệu của bác sĩ cũng rất thoải mái mà.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ lên trên bề mặt vải, cuối cùng cô cũng hoàn thành được rồi…
Cô lại kiểm tra thêm một lần để chắc chắn không có chỗ thiếu sót nào.
Trịnh Dã đang đứng bên ngoài nhìn đồng hồ, gần đến 9h rồi, đại ca sắp đến rồi mà chị Mục vẫn chưa ra ngoài.
Song anh cũng chẳng lấy làm lạ, tối nay cả 6 gian phòng đều đang sáng đèn, mỗi thí sinh lọt vào vòng chung kết đều đang làm công đoạn kiểm tra và hoàn công cuối cùng.
Vừa qua 10h, tổ tiết mục sẽ đến quay những hình ảnh cuối cùng và sẽ thu lại các tác phẩm, rồi đến tối ngày mai khi truyền hình trực tiếp, các thí sinh mới lại được nhìn thấy những đứa con tinh thần của mình. Vì sự an toàn những tác phẩm này, bên làm chương trình sẽ mời công ty bảo vệ đến bảo hộ, bên cạnh đó còn mời hai người làm nhân chứng khi người của tổ tiết mục tiếp xúc với những tác phẩm của thí sinh.
Trong phòng thêu, Cửu Ca trải tác phẩm ra, đặt lên cái giá đỡ đã chuẩn bị từ trước, để tiện cho lát nữa tổ tiết mục đến quay phim.
Chính vào lúc này, đột nhiên cô thấy trước mắt tối om!
Cửu Ca giật nảy mình, hồi hồn trở lại mới phát hiện ra điện đóm trong phòng đều tắt ngóm.
Bên ngoài, cả người Trịnh Dã phút chốc thấy căng thẳng, chính vào giây phút vừa rồi, toàn bộ khu vực đều rơi vào bóng tối.
Ba giây sau, thiết bị nguồn điện dự phòng vẫn chưa được mở lại, Trịnh Dã liền thấy không ổn.
Chính tay đại ca đã sửa lại hệ thống điện, cứ cho là cả thành phố mất điện, thiết bị điện dự phòng ở khu vực này cũng chỉ cần trong 1 giây sẽ lập tức tự động khởi động, tất cả các thiết bị điện sẽ được tiếp nối với nguồn trong vòng không quá 2 giây.
“Chị Mục ơi?” Trịnh Dã ở bên ngoài gõ cửa.
“Tôi không sao, bị mất điện à?” Cửu Ca đứng nguyên một chỗ, cô đang đợi nguồn điện được mở trở lại. Trong phòng có giá đựng, có máy dệt vải, có một đống đồ đạc khác nữa, cứ cho là cô thuộc lòng vị trí, nhưng bỗng nhiên tối sầm lại thế này vẫn làm cho cô không dám hành động khinh suất. Nếu vẫn chưa có điện, cô dự định chờ cho đến khi mắt mình thích nghi với bóng tối sẽ mò mẫm đến chỗ cửa ra vào, đáng tiếc là đang mang thai, sợ dùng điện thoại sẽ ảnh hưởng không tốt nên cô không mang theo người.
“Không rõ, thiết bị nguồn điện dự phòng vẫn chưa khởi động. Hiện tại em chẳng có cách nào mở cửa được, chị nhìn xem chỗ nào có ánh sáng thì đi về hướng đó nhé, cứ bình tĩnh.”
“Được.” Cửu Ca ở trong phòng đáp lời.
Trịnh Dã vừa nói vừa chuyển cái balo sau lưng ra đằng trước, lục trong đó xem có dụng cụ nào để mở cửa không.
Chợt Trịnh Dã nghe thấy có tiếng hét từ căn phòng thêu xa nhất vọng tới, chỉ đảo mắt một cái, không rời đi, miệng ngậm cái đèn pin, tiếp tục cố cạy khóa, nhiệm vụ của cậu ta là phải bảo vệ Cửu Ca.
Các thí sinh ở trong phòng không phải ai cũng bình tĩnh được như Cửu Ca, chờ nửa ngày vẫn không thấy có ai đến thông báo tình hình thì vội vội vàng vàng muốn ra mở cửa, có người vấp ngã, có người nhờ ánh sáng từ điện thoại mà lần ra được đến cửa, song…
“Cửa bị khóa rồi! Không mở được cửa!”
Vì lý do an toàn, cửa của mấy phòng thêu đều là cửa điện, một khi mất điện là sẽ bị khóa chết, vốn dĩ để phòng ngừa tình trạng kẻ gian nhân lúc mất điện mà chuồn vào trong phòng thêu, nhưng trong giờ phút này, việc này lại trở thành kẻ thù lớn nhất của các thí sinh.
Các thí sinh bị nhốt ra sức đập vào cửa, thậm chí có người sợ quá mà bật khóc.
Trịnh Dã nhíu chặt lông mày, không đúng, cửa ra vào của phòng thêu đã được đại ca cải tạo rồi mà, cũng đã cài đặt lại hệ thống khóa để cứ cho là mất điện bị khóa chết, thì người bên trong vẫn có thể mở ra ngoài, không để cho người bên trong chết ngạt ở trong đó, thế sao hiện tại… chẳng lẽ lại có người cài đặt lại hệ thống cửa trở về trạng thái cũ?
“Cứu mạng! Có người bên ngoài không? Thế này là thế nào?”
Cửu Ca loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cứu từ phòng bên cạnh, cô quay đầu nhìn ra cái cửa sổ duy nhất trong gian phòng. Cơ mà thật đen đủi, do chống trộm, cái cửa sổ này cũng bị lắp lan can bảo vệ, mấy cái lan can này đều được hàn chết vào vách tường, cô muốn đi ra theo lối cửa sổ, trừ phi biến thành chuột.
Vừa nhắc đến chuột, chuột liền xuất hiện, lại không chỉ có một hai con!
“Chuột! Trời ạ! Đâu ra lắm chuột thế này!” Cả khu vực đang yên ắng bỗng nhiên trở nên đại loạn, tòa ký túc đột nhiên xuất hiện vô số chuột, tiếng hét sắc lẻm cứ không ngừng vang lên.
Đội bảo vệ thi nhau dùng máy bộ đàm hỏi thăm tình hình, người được phái đi kiểm tra thiết bị điện dự phòng bị giục đến mức mồ hôi đổ đầy đầu.
Phó tổng giám Phùng mượn ánh sáng từ điện thoại lập cập chạy đến, vừa chạy vừa hét: “Tìm cách để các thí sinh ra ngoài! Nhanh lên!”
Trịnh Dã cầm cái đèn pin từ miệng ra, nói với phó tổng giám Phùng: “Hệ thống khóa cửa đã bị ai đó động tay động chân rồi, anh đi an ủi mấy thí sinh kia trước đi, bảo bọn họ đừng hốt hoảng, nói với bọn họ rằng đội kỹ thuật của Trọng Vũ sẽ đến ngay lập tức, họ sẽ được ra ngoài ngay thôi.”
Phó tổng Phùng vội vàng làm theo, cùng với vài nhân viên công vụ đi đến sát cửa phòng thêu an ủi mấy thí sinh còn lại.
Trịnh Dã lấy điện thoại ra, bấm nút gọi nhanh, nhanh chóng báo cáo tình hình chỗ này cho Hoa Vô Ý biết.
Hoa Vô Ý vẫn đang lái xe, không bỏ tai nghe Bluetooth xuống, giẫm mạnh lên chân ga, cả người lên tinh thần đến mức cao nhất, anh cần đến bên cạnh vợ anh trong thời gian nhanh nhất! Kể cả sáng ngày mai, nổ lên tin tức vị Bá tước nước nào đó lái xe điên, anh cũng mặc kệ.
Ở trong phòng thêu Cửu Ca bỗng ngửi thấy mùi khét, quay ngoắt đầu nhìn về hướng cửa sổ, có ánh lửa le lói bên dưới hắt lên, có người đốt lửa phía dưới cửa sổ phòng cô!
Trịnh Dã ở bên ngoài, mũi động đậy một cái, lấp tức đứng thẳng dậy hét lớn: “Có mùi xăng!, có người phóng hỏa! nhanh cho người đi kiểm tra đằng sau phía phòng thêu!”
Đội trưởng Vương, đội trưởng đội bảo vệ phi đến không một chút nghi ngờ phán đoán của Trịnh Dã, vừa nghe xong liền phân phó đội tản ra đi kiểm ra đằng sau mấy phòng thêu, đồng thời phân bổ cho một đội bảo vệ khác đi lấy dụng cụ cứu hỏa.
Trịnh Dã tăng nhanh tốc đổ cạy cửa, cơ mà mấy cái khóa này nếu không có điện thì tương đối rắc rối, mắt đảo thấy xung quanh không có người để ý đến mình, cậu ta liền lôi ra một thứ giống khẩu súng có lắp tia lade, nhắm chuẩn vào vị trí khóa cửa, trầm giọng nói với Cửu Ca ở bên trong: “Chị Mục, đứng sát vào tường đi.”
“ Bằng!” Cửa kính cửa sổ bị đập vỡ, một chai bia bị cuốn vải đốt rơi vỡ trên nền đất, tiếp đó là xăng ở bên trong trào ra ngoài, ngọn lửa cứ thế tràn ra mãnh liệt khắp gian phòng thêu.
Mẹ kiếp! Có người dám ném chai xăng đốt lửa qua cửa sổ vào phòng!
Cửu Ca không kêu ra tiếng, bởi vì có kêu cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô chỉ tóm lấy bức tranh thêu trên giá choàng lên người, sau đó nhờ ánh sáng của ngọn lửa mà đi nhanh ra phía cửa ra vào, đồng thời nghe theo lời Trịnh Dã nói áp sát người vào tường.
Ánh sáng chói mắt của tia lade phát ra, hai mắt khóa bằng thép không rỉ trong ổ khóa bị chặt đứt, Trinh Dã dùng lực đạp mạnh cửa ra vào.
“Chị Mục!” Trịnh Dã vừa nhìn thấy ánh lửa trong phòng, vừa hốt hoảng vừa giận dữ, gân xanh trên trán nổi gồ hết cả lên. Nếu như không có tấm vải được dệt từ sợi vàng nguyên chất che chắn, ngọn lửa cháy với xăng nhất định đã phủ khắp cả căn phòng rồi.
“Tôi ở đây!” Nói thì chậm, xong thực chất lại cực kỳ nhanh, Cửu Ca vừa nhìn thấy cửa được mở ra, lập tức lách người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trịnh Dã vội vàng đỡ, bảo hộ cô đi theo lối tương đối an toàn chạy ra ngoài. Bởi vì tinh thần căng đến quá mức, cậu ta không chú ý đến trên người Cửu Ca khoác cái gì.
“Đại Dã, Tứ Muội và Tịch Hòa…!”
“Trong thời gian ngắn, bọn họ không có việc gì đâu, người phóng hỏa muốn làm hại chị!” Cách nói chuyện từ bi của Trịnh Dã hoàn toàn biến mất, vào giờ phút này cậu ta đã tức giận đến phát điên lên rồi, hơn nữa sự áy náy cũng làm cho cậu ta hận không thể đem hung thủ bắt lấy băm thành thịt băm luôn.
Cậu ta còn dám nhận mình là vệ sĩ giỏi nhất nữa chứ! Nếu cậu ta cẩn thận hơn chút nữa, trong lúc Cửu Ca ăn bữa tối đã đi vào kiểm tra một lượt khóa cửa cùng với thiết bị khác rồi, chứ không phải chỉ kiểm tra một lần vào buổi sáng nay là xong.
“ Tôi sợ hung thủ cũng ném chai xăng vào trong phòng những thí sinh khác.” Cửu Ca bỏ tấm tranh thêu ở trên người xuống, tiện tay cuốn lại thành cuộn. Aizz! Hình như bụng cô quặn lên.
Trịnh Dã nhìn thấy cô thực lòng lo lắng, hơn nữa nét mặt lại tỏ vẻ đau đớn, lập tức dẫn cô đi về hướng đội trưởng Vương: ” Đội trưởng Vương, người phóng hỏa ở phía sau đã tóm được chưa?”
Đội trưởng Vương thấy Mục Cửu Ca không có việc gì thì thở phào một hơi: “Tốt quá rồi, cô không sao là tốt rồi. Haizz, tên phóng hỏa vẫn chưa bắt được, nhưng đã khống chế được ngọn lửa rồi, những thí sinh khác hiện tại cũng đã được sắp xếp ổn định. Trịnh Dã, anh đưa Mục… phu nhân rời đi trước đi, chỗ này loạn quá.”
“Cảm ơn!” Trịnh Dã lập tức dẫn Cửu Ca rời khỏi khu vực phòng thêu.
Cửu Ca cũng hơi yên tâm, không cố chấp nhất định phải để Trịnh Dã đi cứu hai người đó nữa, không phải cô không lo lắng cho hai người họ, mà cô biết vẫn có người đang chờ Trịnh Dã rời khỏi cô, hoặc chờ cô quay lại khu vực gần phòng thêu. Nếu hiện giờ cô cứ nằng nặc đòi Trịnh Dã phải đi cứu hai người đó, Trịnh Dã chắc cũng sẽ đi thôi, song hành động này có thể sẽ gây hại cho cả 5 người bọn họ thì sao?
Trịnh Dã cảm thấy Cửu Ca tóm cánh tay cậu ta càng ngày càng chặt, lại nhìn ánh mắt cô cứ đi một bước lại quay đầu nhìn về hướng phòng thêu một bước, cậu ta liền dừng một chút an ủi: ” Chị yên tâm, hai người đó sẽ không có việc gì đâu, trước khi sự việc kết thúc, chị không được rởi khỏi em một bước.”
Cửu Ca nặng nề gật đầu, cùng lúc lấy tay ôm chặt bụng, cô thấy có chút đau bụng, vừa lúc cô định mở miệng thì cơn đau lại đột nhiên biến mất.
Cửu Ca nghĩ nghĩ, quyết định không nên biểu hiện to tát ra làm gì, cô có thể cảm nhận được hạ thân không hề có những hiện tượng như bị xuất huyết.
Đợi đến lúc Hoa Vô Ý đến nơi, ngọn lửa đã được khống chế.
Có lẽ muốn đánh lạc hướng, dưới cửa sổ mỗi phòng thêu đều bị tên phóng hỏa đốt lửa, song chỉ có phòng của Cửu Ca bị ném chai xăng vào trong.
Đội trưởng Vương phân tích: Chắc là do hung thủ không kịp ném bình xăng vào từng phòng, cho nên mới chỉ ném vào mỗi phòng của cô.
Tên hung thủ không bị bắt, bởi vì lúc đó tình hình quá rối loạn, lại thêm bị mất điện, camera giám sát không quay được nghi phạm.
Hoa Vô Ý đến nơi, xác định rõ Cửu Ca không có việc gì, liền bị Cửu Ca hối thúc đi khôi phục lại mạng lưới điện trước.
Sau khi kiểm tra, dây điện kết nối thiết bị điện dự phòng với nguồn điện tổng bị cắt đứt, mà người bảo vệ phụ trách kiểm tra nguồn điện dự phòng trong lúc hỗn loạn, cứ cặm cụi đi kiểm tra máy phát điện mà quên béng việc kiểm tra dây điện.
Sau khi khôi phục lại nguồn điện, Đội trưởng Vương ra lệnh mở tất cả các thiết bị chiếu sáng.
Vừa có điện một cái, tất cả các cửa của phòng thêu cũng được tự động mở ra.
Năm thí sinh bị nhốt có đến hơn nửa bật khóc bỏ chạy ra ngoài, Hàn Điềm Phương khóc kinh khủng nhất, cứ sồn sồn nói có người muốn hãm hại cô ta.
Ngược lại, Bàn Tử Muội cũng không quá căng thẳng, không hề khóc, cứ sờ khắp mặt Tịch Hòa hỏi anh xem có bị làm sao không.
Tịch Hòa cảm động vô cùng: “Đồ ngốc, anh thân con trai thì có thể có chuyện gì chứ? Sao em không sợ hãi à?”
“Có gì mà sợ? Có nhiều người ở bên ngoài cứ hét bảo bọn mình không phải lo lắng đấy còn gì? Đúng rồi, chị Cửu Ca đâu?”
Tịch Hòa cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong, quay người vươn tay ra chỉ: “Ở bên kia, nhìn thấy chưa?”
Cửu Ca đang bị Hoa Vô Ý ôm chặt đưa tay vẫy với hai người Tứ Muội, muốn qua bên này lại bị Vô Ý giữ lại.
Tịch Hòa lắc tay với cô, ý bảo cô không cần phải qua bên này.
Bác sĩ nội trú đến kiểm tra một lượt xem các thí sinh có bị thương không, tổ làm chương trình cũng gọi xe cứu thương đến, tối nay có không ít nhân viên ở đây bị thương, thí sinh Cố Anh Hào trong lúc hoảng loạn đã bị trẹo mắt chân, Đỗ Vân Nương khóc đến mức giờ vẫn không ngừng nổi, Hàn Điềm Phương cũng nấc nghẹn không ngừng, đặc biệt lúc cô ta phát hiện Mục Cửu Ca vẫn bình an vô sự và được Hoa Vô Ý ôm vào trong lòng, ánh mắt phát ra tia căm hận và ghen ghét, muốn giấu cũng không giấu nổi.
Trịnh Dã và đội trưởng Vương nói chuyện với nhau, Tổ tiết mục cũng bắt đầu đi thu bài thi.
Trịnh Dã đón lấy tấm tranh thêu, nói nhỏ vào tai Hoa Vô Ý vài câu.
Sắc mặt của Hoa Vô Ý bình tĩnh một cách lạ lùng.
Song Cửu Ca lại cảm thấy anh chồng mình sắp bạo phát tới nơi rồi. Bây giờ cô đã phát hiện ra anh xã Tiểu Hoa nhà mình, cứ khi nào cảm xúc càng mãnh liệt thì nhìn vẻ bề ngoài lại càng bình tĩnh, lúc mà anh xã hơi mỉm cười thì chính là… Hơ, cười thật rồi kìa.
Trịnh Dã vừa nhìn thấy nụ cười của Hoa Vô Ý, lập tức mượn cớ đi nộp bài thi, chuồn nhanh như sóc.
Hoa Vô Ý cúi đầu, sát ý trong ánh mắt lạnh lẽo dần biến mất, chuyển thành sự quan tâm ấm áp: “Anh thấy em cứ xoa bụng suốt, có phải khó chịu ở đâu không?”
“Uhm, có tí, bụng em cứ lúc đau lúc không..”
Cửu Ca còn chưa nói xong đã bị Hoa Vô Ý chặn ngang lưng bế lên.
Cửu Ca vội vàng ôm lấy cổ anh, xấu hổ tới mức mặt đỏ phừng phừng: “Anh làm gì thế, bên đó có bao nhiêu người đang nhìn, em cũng không phải là không đi nổi.”
Sắc mặt Hoa Vô Ý vô cùng căng thẳng, bế Cửu Ca đi bước dài về phía xe ô tô của mình: “Tình hình của em cần phải quan tâm một cách đặc biệt, phòng ngừa vạn nhất bất trắc, anh gọi bác sĩ tới rồi, em không cần phải lo cho dì Tô, bệnh tình của dì cần được trị liệu và hồi phục trong một thời gian dài, bác sĩ đã sắp xếp đâu ra đấy rồi mới quay lại đây.”
“Cho nên… anh muốn đưa em đi đâu?”
“Đến nhà khách của Trọng Vũ tại Bắc Kinh.”
Sau đó, xe cấp cứu cũng đến, xe cảnh sát cũng đến, cuối cùng là một loạt dài xe của phóng viên nghe phong phanh tin tức cũng chạy đến. Đáng tiếc, người muốn được phỏng vấn nhất thì lại chẳng thấy đâu, Hoa Vô Ý đã đưa Cửu Ca rời khỏi địa điểm dự thi từ sớm rồi.
Náo loạn tại trường thi đã trở thành tiêu đề trang đầu các báo ngay ngày thứ hai.
Tiêu đề trên mỗi tờ báo đều không giống nhau, trong đó có tờ báo khá nổi, giật tít như sau: Bá Tước Uy Darwin nước E vì cứu vợ phóng xe bạt mạng tới 200km/h ở ngoại thành Bắc Kinh! Có ảnh chân thực!
Tin tức độc quyền của Vi Bác viết: “Bá Tước nổi giận lôi đình, tuyên thưởng 500 vạn thề sẽ tìm ra hung thủ!”
Cũng có một số tờ báo truyền thống, chỉ lấy những tiêu đề rất bình thường, ví dụ: “Địa điểm tổ chức chương trình XX giữa đêm xảy ra một loạt sự cố mất điện, xuất hiện lượng lớn chuột, hỏa hoạn; nhờ được cứu trợ kịp thời từ nhiều phía, trước mắt chưa xác nhận có thương vong về người”, hay “ Bá Tước Uy Darwin vì bảo vệ sự an toàn cho vợ, giữa đêm đưa vợ rời khỏi địa điểm tổ chức tiết mục XX”…
Sang ngày thứ hai, địa điểm tổ chức cuộc thi xuất hiện rất nhiều cảnh sát, các thí sinh tạm thời được đưa đến một khách sạn ở gần đài truyền hình để nghỉ ngơi.
Đối với sự việc xảy ra tại địa điểm cuộc thi, tuy không có thương vong về người, nhưng phản ánh của lãnh đạo cấp cao lại cực kỳ nhanh nhạy.
Bộ ngoại giao của nước E ngay trong ngày đã đưa yêu cầu rõ ràng cho chính phủ Trung Quốc phải phá án trong khoảng thời gian có hạn, nhất định phải tìm cho được hung thủ.
Ngay từ trước khi nước E đưa ra yêu cầu này, chính phủ đã lệnh khẩn cho cục công an của thành phố Bắc Kinh phải nhanh chóng phá án.
Mặc dù có người cho rằng, đây chẳng qua chỉ là hành vi của kẻ muốn phá hoại chương trình này mà thôi, song chỉ có thằng ngốc mới tin mục đích chính của hung thủ chỉ đơn thuần như vậy.
Bên hình sự xem qua hiện trường, sau đó đã nhận định đây là vụ án do đố kỵ mà thành.
Nhưng bên lãnh đạo vẫn muốn phải điều tra kỹ lưỡng hơn, hiện tại Mục Cửu Ca mang trong mình gánh nặng của cái hàm Bá Tước phu nhân, hơn nữa bộ ngoại giao cũng đã nhận được tin tức xác thực rằng thân phận Bá tước phu nhân này của cô đã được toàn bộ hoàng gia nước E cùng với hoàng gia của các nước Châu Âu thừa nhận – – chứ nếu không bộ ngoại giao nước E cũng đã chẳng gửi điện đến yêu cầu như thế, dù quốc tịch của cô vẫn không đổi, song dựa theo tin tức đáng tin cậy, Bá Tước Uy Darwin bí danh Hoa Vô Ý đã ký vào văn bản cùng sở hữu tài sản có hiệu lực pháp luật, Mục Cửu Ca đã sở hữu một nửa số tài sản theo địa vị của Bá tước phu nhân, mà vị Bá tước này một khi không may gặp phải sự cố, Mục Cửu Ca thậm chí còn có thể được thừa kế tất cả tài sản đứng tên của của vị Bá Tước đó nữa.
Vậy phải chăng có khả năng vì muốn phá hoại quan hệ ngoại giao giữa Trung Quốc và nước E, vì muốn tạo ra mối thù hận của Bá tước Uy Darwin với Trung Quốc mà hung thủ mới ra tay độc như vậy?
Bên hình sự không biết, nhưng lãnh đạo chính phủ cấp cao của Trung Quốc làm sao lại có thể không biết đến một thân phận khác của Hoa Vô Ý cơ chứ?
Đây rõ ràng là một âm mưu, có người không những muốn phá hoại mỗi quan hệ giữa hai nước Trung Quốc và E quốc, còn muốn phá hoại sự hợp tác giữa Trọng Vũ và Trung Quốc nữa, cho nên hung thủ mới nhân cơ hội loạn lạc, hỏa hoạn mà thiêu chết phu nhân của kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu của Trọng Vũ!
Âm mưu này tuyệt đối không thể biến thành sự thực được!
Kẻ đứng đằng sau âm mưu nhất định phải được tìm ra để nghiêm trị!
Sự việc này phải có người chịu trách nhiệm!
Đây chính là thái độ của cấp trên đối với sự việc này.
Từ đó có thể suy ra, với thái độ của cấp trên như vậy, áp lực bên công an phải nói là lớn đến mức nào chứ, nhưng tốc độ điều tra cùng với lực lượng tham gia phá án thì những vụ án nhỏ thông thường tương tự tuyệt đối không thể so bì nổi. Đồng thời, do sự việc nghiêm trọng lần này, trong nước đã mở ra một làn sóng nghiêm trị những sự việc tương tự, song đây là câu chuyện sau này, ở đây không tiện để nhắc đến.
Ngoài bên cảnh sát, công an cũng được tham gia vào công tác điều tra, song việc điều tra của bọn họ sẽ kín đáo và sâu sắc hơn.
Tại một tứ hợp viện đã được tu bổ sữa chữa hoàn hảo.
“Cái gì? Chị Mục đã mang thai rồi á?” Tiếng reo của Trịnh Dã dường như vang vọng hết cả tòa tứ hợp viện.
Mà tiếng reo của Trịnh Dã cũng chính là sự ngạc nhiên của tất cả mọi người ở Trọng Vũ.
Tiểu Ảnh trợn to mắt ra nhìn, cứ thế chằm chằm vào hướng Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý đưa một ngón tay lên, mọi người lập tức nhỏ tiếng. Lúc này, Cửu Ca đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, bác sĩ vừa làm kiểm tra cho cô, nói cô hơi có chút hiện tượng của động thai, bảo cô phải tích cực nghỉ ngơi, vì cuộc thi này, bác sĩ đã đặc biệt kê thêm cho cô thuốc bổ, hiện đang truyền nước cho cô.
David thì miệng cứ há hốc hết cả ra, nghẹn đến mấy lần nước bọt mới nói: “Chị dâu nhà chúng ta mang thai rồi á? Hơ, chính là kiểu mang thai mà em đang nghĩ đến có phải không? Đại ca, tức là trong bụng chị dâu nhà chúng ta có em bé của anh à?”
Hoa Vô Ý liền thụi cho cậu ta một đấm: “Nói vớ vẩn, không phải của tôi thì còn là của ai?”
Thực ra, Trịnh Dã cũng đã từng nghi ngờ ý đồ của Hoa Vô Ý khi đưa Cửu Ca đi chuyến cano đó, song cũng không ngờ hai người lượn một vòng về liền ém luôn một em bé ở trong bụng.
“Không phải Văn Chim Câu đã từng nói tinh trùng của chúng ta không thể làm cho phụ nữ mang thai được hay sao?” Thợ Săn vẫn còn nghi ngờ hỏi lại.
Hòa Thượng lắc đầu, xem ra là người bình tĩnh nhất ở đây: “Chắc là cho tinh trùng của đại ca đã thụ tinh trước với trứng của Cửu Ca trong ống nghiệm rồi, việc này thì chắc là Văn Chim Câu làm được.”
“Thế sao không nuôi trứng trong tử cung nhân tạo? Chị Cửu Ca không biết việc này rất nguy hiểm à?” Ánh mắt của Tiểu Ảnh mang theo ý không tán thành và chất vấn.
Hoa Vô Ý gật đầu: “Cửu Ca nhất định phải làm như thế… không, cô ấy là quyết liệt muốn tự mình mang thai đứa con của tôi, Văn Chim Câu bảo tôi phải giám sát tình trạng sức khỏe của cơ thể Cửu Ca, lại còn nói bác sĩ phải kiểm tra định kỳ, nếu có nguy hiểm sẽ lập tức lấy thai ra, thế này thì có thể đảm bảo việc giảm thiểu nguy hiểm cho Cửu Ca ở mức thấp nhất.”
“Thế cũng vẫn nguy hiểm, đây là trường hợp đầu tiên đấy!” Tiểu Ảnh nhăn tít đầu lông mày.
Hoa Vô Ý xoa xoa đầu thằng ku: “Anh biết, được rồi, anh thừa nhận, anh cũng hi vọng đứa con của mình là do được Cửu Ca sinh ra, anh mong muốn đứa con của bọn anh sẽ khác với chúng ta, cậu… có hiểu không?”
Trong phòng một mảng yên lặng.
“Nếu Cửu Ca có thể mang bầu và sinh hạ đứa bé thành công, có nghĩa là chúng ta cũng có thể…” Thợ Săn không nói hết.
Hoa Vô Ý gật đầu nhè nhẹ.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều sáng quắc lên.
David vỗ đùi cái đét: “Từ ngày hôm nay, ông đây không nhận bất cứ công việc nào nữa, ông phải chăm sóc chị dâu tỉ mỉ mới được! Tiện thể làm cho cháu trai của ông ít đồ chơi trí tuệ nữa.”
“Tôi cũng thế!” Tiêu Ảnh giơ tay xung phong.
Trịnh Dã muốn nói có thêm tôi nữa, cơ mà nghĩ đến sơ xuất bản thân tối ngày hôm qua, cậu ta lại hậm hực ngậm miệng lại.
Thợ Săn cũng nói theo: “Đợi cuộc thi kết thúc, bất kể kết quả như thế nào, phải đưa Cửu Ca về biệt thự Trọng Vũ ngay lập tức, chúng ta phải bảo vệ chị dâu, nhất định phải để chị dâu sinh đứa bé ra một cách an toàn. Cho dù không giữ được đứa bé cũng phải bảo vệ chu toàn cho Cửu Ca.”
“Đúng!”
“Các vị, các vị, trước đó chúng ta vẫn còn một việc quan trọng phải làm.” Hòa Thượng mở miệng nói, âm thanh cực kỳ u ám: “Dám động vào Cửu Ca, tức là động vào Trọng Vũ, hơn nữa Cửu Ca bây giờ lại còn mang thai đứa bé của đại ca nữa, tầm quan trọng của đứa bé này chẳng cần tôi phải nói nhiều thêm nữa, nếu hành động ngày hôm qua của tên hung thủ mà thành công… nghĩ xem hậu quả sẽ đáng sợ thế nào!”
“Phải tóm hắn, xé xác thằng đó ra.” Thợ Săn nói.
David: “Đưa đến cho Văn Chim Câu, vừa hay chỗ tên đó đang thiếu vật làm thí nghiệm đấy.”
Hoa Vô Ý giơ tay lên: “cứ đảm bảo cho cuộc thi tối nay phải được diễn ra thuận lợi đã. Tối nay, ai là người phụ trách đảm bảo an ninh?”
Tiểu Ảnh giơ tay: “Em.”
“Tốt, Tiểu Ảnh, cậu với Thợ Săn cùng phụ trách…”
Hoa Vô Ý bắt đầu phân bổ nhiệm vụ tối nay một cách tỉ mỉ, những việc này trước đó đương nhiên anh cũng đã trao đổi với Hòa Thượng, song tối nay anh muốn mọi việc càng phải thận trọng hơn nữa, hơn nữa tối nay anh cũng sẽ đến hiện trường, làm khách mời gia quyến của Cửu Ca.