“Không phải, đây là quà tặng của anh chàng hàng xóm mới.”
“Thế à?” Hàn Điềm Phương không có hứng thú, liếc nhìn món quà mới được Mục Cửu Ca bóc ra: “Gì thế?”
Mục Cửu Ca mở gói quà ra xem, là một bồ dụng cụ đồ ăn món Tây dành cho hai người rất tinh xảo, chia làm hai màu bạc và vàng: Dao, thìa, nĩa. Mỗi thứ đều có một cặp, gồm một chiếc to và một chiếc nhỏ. Bộ màu vàng có vẻ to hơn một số so với bộ màu bạc.
“Đây là bộ đồ ăn tiêu chuẩn truyền thống được dùng cho Hoàng thất Đan Mạch đấy.” Hàn Điềm Phương chụm đầu vào xem, thuận tay lại cầm lấy cái hộp đựng bộ đồ ăn đưa lên cao soi lên phía mặt trời: “Cái hộp này đẹp thật đấy, cảm giác tay sờ vào mát lạnh, ánh sáng chiếu vào có khúc xạ, làm bằng pha lê thì phải.”
Mục Cửu Ca bồn chồn, thảo nào cái hộp nặng thế: “Cái này đắt lắm à?”
“Chị nói đây là quà tặng của anh hàng xóm mới đến à?” Hàn Điềm Phương hỏi cô.
“Uh, của cái anh hàng xóm mới chuyển đến, ở ngay đối diện nhà chị.”
Hàn Điềm Phương xem đi xem lại cái hộp: “thế chắc không đắt đâu, chắc là đồ lưu niệm bán ở mấy địa điểm du lịch thôi. Bây giờ đồ lưu niệm làm tinh xảo lắm, cái hộp chưa chắc đã là đồ pha lê .”
Hàn Điềm Phương xem một lúc thì không hứng thú với món đồ nữa, những hộ sống trong những khu tái định cư như thế này, kể cả có tiền đi du lịch nước ngoài thì khẳng định cũng chẳng có đủ tiền để trả cho những chi phí trong mấy cuộc đấu giá, huống hồ lại còn là đồ tặng cho hàng xóm.
“Chị Cửu Ca, lúc nãy chị vẫn chưa nói xong, vẫn còn hai kỹ nghệ thêu thất truyền là gì thế?”
Nghe Hàn Điềm Phương nói món quà này không quá giá trị, Mục Cửu Ca nhẹ cả người, nhưng cô vẫn rất trân trọng món quà này, “của một đồng, công một nén”, món quà ý nghĩa là nhờ tấm lòng người tặng, đối với Mục Cửu Ca món quà dù chỉ là cái khăn lau trị giá 3 đồng, cô cũng đã rất vui.
Vì chiếc hộp và bộ đồ ăn quá đẹp, Mục Cửu Ca cảm thấy nếu dùng thành đồ bếp thật thì phí quá, cô liền bày nó ở ngăn trên cùng của giá trưng bày những bức tranh thêu thành phẩm.
“Còn hai kiểu thêu nữa, một kiểu là thêu tay theo công thức, một kiểu là thêu theo mẫu vẽ.” Cất xong món quà, Mục Cửu Ca thuận miệng nói.
“Thêu theo mẫu vẽ chắc là em hiểu rồi, chính là khi thêu chúng ta cần có mẫu sẵn”.
Hàn Điềm Phương cảm thấy lạ: “Thêu theo mẫu vẽ á? Giờ có đầy những mẫu chủ đề trên máy vi tính, cần mẫu nào là có mẫu đó. Sao kiểu thêu theo mẫu này lại có thể là một trong những kỹ nghệ thất truyền cơ chứ?”
“Nói là như vậy, nhưng có một số mẫu vẽ trên giấy truyền thống, người ta đến nhìn còn chưa bao giờ được nhìn thì vẽ làm sao được trên máy vi tính? Ví dụ mẫu Long Phượng ở mỗi một triều đại đều có những điểm khác biệt, rồi lại dựa vào từng cấp bậc ở những tầng lớp khác nhau lại còn có thêm những điểm khác biệt nữa, thậm chí ở mỗi địa phương khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến sự thay đổi của bức vẽ. Có khi đến bảo tàng cũng không sưu tập được đầy đủ bộ di sản các hình thêu về Long Phượng, cứ cho là đủ thì cũng không thể quá được hai, ba triều đại.” Mục Cửu Ca nói xong, lại thấy hối hận, cô sợ Hàn Điềm Phương sẽ lại hỏi nhà cô rốt cuộc sưu tập được bao nhiêu mẫu vẽ.
Ấy thế mà Hàn Điềm Phương lại không hỏi vấn đề đó nữa mà hỏi sang một vấn đề khác: “Thế thêu tay công thức là và thêu tay thông thường có điểm gì khác biệt?”
Mục Cửu Ca thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Thêu tay công thức là để chỉ bức thêu sử dụng chỉ bằng bông, chỉ bằng tơ, chỉ bằng sợi kim loại, còn có loại nữa là thêu dệt tổng hợp, loại này sử dụng những nguyên liệu bao gồm bông, tơ, đay và một số thứ khác nữa. Thêu dệt tổng hợp được cho là một trong những đại diện của những kỹ nghệ thêu lâu đời bị thất truyền.”
“Thêu dệt tổng hợp?”
Mục Cửu Ca giải thích thêm: “Thêu dệt tổng hợp là dệt vải và thêu tranh được cùng lúc tiến hành, quá trình dệt vải có thể dựa vào thớ sợi để dệt ra những loại vải có màu sắc và hoa văn khác nhau, còn dệt vải được tiến hành cùng lúc với thêu thùa thì ngoài việc có thể giấu hết những mối chỉ thừa vào trong thớ vải, còn có cảm giác mẫu vẽ như được dệt ra vậy, không thể tìm được dấu vết của kỹ thuật thêu trong đó.”
Mục Cửu Ca lấy ra một bức tranh thêu làm mẫu: “ Em xem đây này, bất kể một tác phẩm thêu nào, đặc biệt là thêu trên lụa, cho dù tinh xảo đến thế nào, em đều có thể nhìn thấy những nút thắt và vết nhăn ở ngoài biên của bức thêu, đó là do chỉ thêu siết chặt vào thớ sợi của mặt vải, ngoài ra em còn có thể nhìn thấy những lỗ chân kim ở ngoài biên vải nữa, tóm lại nhìn một cái là em có thể nhận ra đây là bức thêu tay, chứ không phải là dệt ra.”
“Thêu dệt tổng hợp có thể giải quyết một cách rất đơn giản những khuyết điểm này của thêu tay, áp dụng cách thêu tổng hợp này sẽ xử lý được hết những chỗ lồi lõm trên bức tranh thêu, còn làm cho cả bức thêu trông như một một miếng vải được dệt ra rất hoàn hảo, trông vô cùng tự nhiên.”
Ánh mắt của Hàn Điềm Phương sáng rỡ lấp lánh, hỏi Mục Cửu Ca: “chị Cửu ca, chị có biết cách thêu tổng hợp này không?”
“Cái này phải có sự kết hợp với quá trình dệt vải, tương đối mất thời gian và khá phức tạp. Thêu dệt tổng hợp bắt đầu thất truyền từ thời kỳ lịch sử Trường Hà chính vì nó tốn quá nhiều thời gian, tinh lực, cùng với sự phát triển của công nghệ dệt vải mà các loại vải với các màu sắc và họa tiết phong phú, sau này lại áp dụng thêm kỹ thuật dùng bàn đạp pedal để dệt nên có thể dệt ra những thước vải với những họa tiết hoa văn có cảm giác lồi lõm như thêu ra vây, dần dần chẳng còn ai sử dụng kỹ nghệ thêu dệt tổng hợp này nữa.”
“Nhưng rốt cuộc chị có biết thêu không?” Hàn Điềm Phương bám vào cánh tay cô mà lắc.
Mục Cửu Ca cười nói: “Cứ cho là chị có biết đi chăng nữa cũng không thể dạy cho em được, trước khi chị ra nghề thì đến tư cách để dạy cho em cũng không có í, nhưng mà hiện nay rất nhiều kỹ năng thêu đều có thế tìm trên mạng rất dễ dàng, hoặc có thể theo một lớp học thêu cơ bản cũng rất được. Cho nên em đến chơi thì chị vui miệng nói qua loa như này không phạm vào quy tắc. Những thứ này bình thường đều không được truyền ra ngoài đâu, quả thật là chị không dạy em được, nếu không thì…”
Nếu không thì làm sau Mục Cửu Ca không nói hết, Hàn Điềm Phương mím môi hỏi lại: “ Thế đến bao giờ thì chị ra nghề vậy?”
“Đợi đến khi mẹ chị công nhận và sau khi chị đã kết hôn.”
“Kết hôn á? Chị ra nghề với chị kết hôn thì có liên quan gì đến nhau?” Hàn Điềm Phương ngạc nhiên hỏi.
“Uh” Mục Cửu Ca gật đầu: “Đây là quy tắc bên đằng ngoại nhà chị.”
“Tại sao? Thật là kỳ quặc!”
Mục Cửu Ca biết nguyên nhân nhưng cô cũng không có nói ra mà chỉ trả lời đại khái: “Là phong tục tập quán ấy mà, kiểu kết hôn xong thì sẽ chín chắn hơn ấy.”
Hàn Điềm Phương bỗng nhiên bật cười: “ Thế thì chị mau kết hôn với anh của em đi, anh của em chắc chăn không đồng ý chia tay với chị đâu, hôm qua em về nói chuyện ám chỉ với anh ấy chuyện này, anh ấy rất ngạc nhiên, anh ấy cho rằng chẳng qua là chị đang dỗi anh ấy mà thôi. Anh ấy nói là mấy hôm nay không liên lạc với chị vì không muốn làm cho chị thêm tức giân, muốn cho chị bình tâm lại ấy mà.”
Mục Cửu Ca lắc đầu: “Chị với anh của em không có khả năng quay lại nữa đâu, chị cảm thấy anh ấy…”
“Cảm thấy anh ấy không yêu chị? Không thể nào. Anh của em chưa từng thích cô gái nào như thích chị, lần trước trong lễ mừng thọ ông nội. anh ấy còn nhắc đến chị, nói lần sau sẽ đưa chị ra mắt ông nội nữa.”
“Thật không? Từ trước đến giờ chị đâu thấy anh ấy nhắc đến chuyện này nhỉ?” Mục Cửu Ca hơi cụp mắt xuống.
Hàn Điềm Phương bĩu môi nói: “Anh trai em ấy à, chị đừng thấy cái kiểu công tử lông bông của anh ấy mà tưởng nhầm, anh ấy thích ai chẳng bao giờ dám thổ lộ, hay xấu hổ vô cùng. Em là em gái anh ấy nên có thể biết rõ, anh ấy rất thích chị, muốn chung sống với chị suốt đời í. Chị phải tin anh ấy, đừng vì biểu hiện của anh ấy mà hiểu nhầm.”
Mục Cửu Ca cười cười, khẽ đẩy vai Hàn Điềm Phương, đi đến bên giá thêu vừa dọn dẹp vừa nói: “Chị thấy em hôm nay cũng không có hứng thú thêu nữa rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé.”
“Chị Cửu Ca. Chị giận đấy à?” Hàn Điềm Phương rất nhạy cảm hỏi lại.
“Không có…Chỉ có điều, chuyện của anh trai em và chị, chị hi vọng em đừng tham gia vào, cũng đừng lúc không có chị nói chuyện với anh ấy về chuyện này, chị biết em rất thích học thêu, nếu có thể dạy em cái gì, chị sẽ cố gắng hết sức, nhưng những thứ không dạy được thì cho dù chị có kết hôn với anh trai em thì vẫn không thể dạy.”
Khuôn mặt Hàn Điểm Phương lộ rõ sự khó chịu, tức giận cứ như bị làm nhục vậy. nhưng lúc Mục Cửu Ca quay người lại, cô lại lập tức biểu hiện ra một vẻ đau buồn: “Chị Cửu Ca, trong mắt chị em là con người như vậy sao? Em cứ tưởng là chị quý em, không nghĩ chị lại coi em là loại người ấy. chả trách người ta thường nói chị dâu em chồng khó hòa hợp, hóa ra chị chưa gả vào nhà em đã phòng bị em rồi, huhu…người ta thật là buồn, người ta không thèm sống nữa, về nhảy lầu cho rồi.”
“Nói bậy nào” Mục Cửu Ca vỗ nhẹ người cô: “Lời chị nói có hơi khó nghe, chị xin lỗi, chỉ là chị không hi vọng sau này em sẽ thất vọng nên nói trước với em thôi mà.”
“Thế chị không đổi cách nói uyển chuyển hơn được à? Người ta bị chị làm tổn thương chết đi được.” Hàn Điềm Phương ôm ngực rên rỉ.
“Xin lỗi mà xin lỗi mà, chị thề lần sau chị sẽ đổi cách nói nhẹ nhàng hơn với em.”
“Này, chị Cửu Ca, chị xấu vừa thôi nhé, chưa gì đã định tổn thương người ta lần thứ hai đấy à? Huhu, chị sợ em đến học trộm kỹ nghệ của chị như vậy thì từ sau em không thèm đến nữa, việc giữa anh trai em và chị, em cũng mặc kệ luôn, huhu…”
Mục Cửu Ca bị Hàn Điềm Phương giả vờ khóc lóc đến đau cả đầu: “Chị lúc nào nói em đến học trộm kỹ nghệ của chị nào? Chị chỉ là có một số thứ quả thật không dậy cho em được, em xem những thứ khác em hỏi chị, có điều gì chị giấu em đâu nào. Đến cả kỹ năng thêu hai mặt hai màu hai họa tiết, chị day dứt một hồi rồi chả phải cũng nói cho em biết tuyệt chiêu đấy sao? Em xem bây giờ ở ngoài làm gì có ai dậy những cái này nữa đâu.”
“Được rồi, em biết là chị Cửu Ca đối với em là tốt nhất mà.” Hàn Điềm Phương lại ôm cánh tay Mục Cửu Ca làm nũng: “Nhưng để đền bù cho trái tim thủy tinh dễ tổn thương của em, tối nay chị và anh trai em phải hẹn hò.”
“Điềm Phương” Mục Cửu Ca bóp trán.
“Chị Cửu Ca, anh trai em lúc giao nhiệm vụ này đã nói rồi, nếu hẹn được chị sẽ tặng em một chiếc xe ô tô, còn nếu không hẹn được thì từ sau khỏi lấy tiền tiêu vặt nữa. Chị Cửu Ca, chị đừng cắt đứt nguồn sinh sống của em đi mà, không có thì em chết chắc đấy, lần này quả thật là chết đấy nha.”
“Được rồi, được rồi, chị biết rồi, em đừng lắc nữa, chị bị em lắc đến chóng hết cả mặt. Em về bảo anh trai em gọi điện cho chị vậy nhé.” Mục Cửu Ca nghĩ, nếu đối phương đã muốn gặp, thôi thì gặp để nói rõ ràng luôn cũng được.
Hàn Điềm Phương thấy mục đích đã được hoàn thành, cũng không bám lấy cô nữa, chỉnh lại quần áo đầu tóc, nói thêm mấy câu đùa giỡn rồi nhanh chóng đi về.
Hàn Điềm Phương vừa ra khỏi cửa nhà Mục Cửu Ca, vẻ dịu dàng đáng yêu ngây thơ liền được dỡ bỏ xuống, cả khuôn mặt cô hiện lên sự âm trầm sâu hiểm.
Từ trước đến giờ cô ta chưa từng bị ai làm nhục đến như vậy.
Mục Cửu Ca, chị là cái thá gì cơ chứ?
Chị dậy tôi được vài buổi thêu thùa liền cho rằng thành sư phụ của tôi luôn được à? Ngoài mấy kỹ xảo đặc biệt, những thứ mà chị dậy có cái nào mà tôi không biết?
Nếu như không phải Tô Ngải đang mắc bệnh mất trí, liệu chị được trở thành người thừa kế nhà họ Tô đấy chắc? Tôi và anh tôi đã không phải hạ mình đi tiếp cận cái loại người hèn kém như chị thế này.
Dám đắc tội với tôi, tôi sẽ làm cho chị cả đời nghèo hèn, giống như ông bố mạt rệp của chị cả đời không ngóc đầu dậy nổi.
Hàn Điềm Phương móc từ trong túi ra cái điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh trai.
Cất điện thoại, Hàn Điểm Phương hít sâu một hơi, gỡ bỏ bộ mặt sầm sì, lại trở thành dáng vẻ một thục nữ nhã nhặn đầy khí chất, tao nhã bước xuống cầu thang.
Xuống đến tầng 2, từ dưới có người đi ngược lên.
Hàn Điềm Phương chau mày, dừng bước, chờ người ta nhường đường cho mình.
Hoa Vô Ý ngẩng đầu thấy cô gái bèn quay người ý bảo nhường cho cô đi trước.
Hàn Điềm Phương có chút giật mình, liếc mắt đánh giá Hoa Vô Ý. Biểu hiện của anh chàng này thật không giống như người sống trong khu này, tuy quần áo anh ta nhìn không ra là nhãn hiệu nào, nhưng khí chất của anh ta rõ ràng khác xa so với dân cư ở đây.
Hoa Vô Ý thấy cô gái vẫn bất động, anh cũng không chờ nữa, nghiêng người lách qua.
Hàn Điềm Phương bị cái túi mà Hoa Vô Ý đang xách quét ngang qua đùi, tức giận hét lên: “Này, anh kia, sao anh có thể như vậy chứ?”