Hoa trong nửa thành phố đều đã nở, xe buýt chạy qua hai hàng cây đại thụ dọc đường.
Bởi vì thức dậy sớm, Phương Huỳnh lên xe cứ ngáp lên ngáp xuống. Cô ăn bánh quẩy, mang sữa đậu nành chưa uống xong lên xe, cứ luôn cắn ống hút uống hai ngụm.
“Cậu ngủ tiếp đi.”
Phương Huỳnh lắc đầu, “Cậu trò chuyện với tớ đi.”
“Trò chuyện cái gì?”
“Cái nào cũng được, nếu không thì nói về vật lý cho tớ nghe.”
“Không nói, cậu nghe không hiểu.”
Phương Huỳnh quay đầu trừng anh, một giây sau, bị Tưởng Tây Trì ấn đầu xuống vai, còn chưa kịp nói chuyện, lại bị xoay đầu đội mũ áo khoác lên che mất tầm mắt.
Tưởng Tây Trì: “Ngủ.”
Phương Huỳnh đưa chân đá anh, ngáp một, nhắm hai mắt lại.
—— từ đầu đến cuối, Tưởng Tây Trì không nhắc tới với cô lần này trở về rốt cuộc để làm gì.
Nhưng cô hiểu, rất hiểu, hơn nữa một chữ cũng không hỏi.
Vì lúc này, trong nhà chỉ có Tưởng Gia Bình, Từ Uyển Xuân sẽ lái xe đưa Tưởng Nghệ Hiên đến trường mất khoảng 40 phút.
Vì thế, Tưởng Tây Trì không tiếc đi sớm.
Đến cổng tiểu khu nơi Tưởng Gia Bình ở, Phương Huỳnh lại đột nhiên dừng chân, chỉ con đường vừa đi qua, “… Tớ đến tiệm net kia ngồi một lát, không đi lên với cậu, cậu nói xong thì tới tìm tớ nha.”
Lúc Tưởng Tây Trì một mình lên lầu, Từ Uyến Xuân và Tưởng Nghệ Hiên đang chuẩn bị ra ngoài.
Tưởng Nghệ Hiên híp mắt ăn bánh bao, Tử Uyển Xuân ngồi sửa sang quần áo cho cậu nhóc.
Lấy khăn quàng đỏ từ túi bên hông cặp da đeo lên cho cậu nhóc, ngẩng đầu nhìn, rồi vươn tay ra, xoa xoa khóe mắt của cậu nhóc, “Mất ghèn mà cũng không rửa sạch, con rửa mặt cái gì vậy.”
Tưởng Nghệ Hiên cười khanh khách hai tiếng, bị sức lực lớn của Từ Uyển Xuân làm cậu nhóc lui về sau nửa bước, rồi ổn định cơ thể, “Mẹ, mẹ nhẹ một chút.”
Sửa sang xong, Từ Uyển Xuân nắm lấy tay của Tưởng Nghệ Hiên, cầm một chuỗi chìa khóa lên từ bàn trà, quay đầu cười nói với Tưởng Tây Trì: “Tây Trì, con với cha ngồi chơi một lát, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé.”
Không đợi Tưởng Tây Trì đáp lại, kéo tay Tưởng Nghệ Hiên vội vã đi mất.
Nhưng Tưởng Nghệ Hiên vẫn quay đầu, vẫy vẫy tay với anh, “Anh, tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Chuyện xảy ra không tới hai phút, Tưởng Tây Trì nhìn chằm chằm.
Anh không nói được cảm giác trong lòng mình là gì, có sự hâm mộ không thể nói rõ, và sự tiếc nuối cũng không thể nói rõ.
Đều rất mơ hồ.
Vết thương trên tay Tưởng Gia Bình đã sớm tốt lên, lúc này bưng hai chung trà nóng hổi đi qua, ngồi trên ghế sofa, lấy hộp thuốc lá trên bàn trà ra, rút một điếu, cười hỏi: “Chuyện gì?” Đối với chuyện Tưởng Tây Trì gọi điện thoại nói muốn sang đây thăm hỏi, ông thật sự ngạc nhiên mừng rỡ.
Tưởng Tây Trì nhìn ông, “... Cho con một điếu.”
Tưởng Gia Bình thất thần, “Học hút thuốc khi nào thế?”
Tưởng Tây Trì lắc đầu, nhận lấy hộp thuốc lá và bật lửa mà Tưởng Gia Bình đẩy tới, cúi đầu châm một điếu.
Tưởng Gia Bình nhìn anh sắp bị điếu thuốc của mình làm sặc, rõ ràng là người mới, “Còn chưa nghiện thì mau bỏ đi, thuốc lá không phải thứ gì tốt đâu.”
“Không, tùy tiện hút thôi.”
Hút hai lượt, trong phổi phát đau, Tưởng Tây Trì cầm điếu thuốc trong tay, im lặng không nói.
Khói thuốc màu nhạt dần dần bay lên, lượn lờ ở tầm mắt.
Rốt cuộc Tưởng Tây Trì cũng mở miệng, “... Tưởng Gia Lỵ thường xuyên đến đây sao?”
Ngoài tòa nhà, mặt trời đã lên cao lên rất cao rồi.
Tưởng Tây Trì đi ra từ