Tưởng Tây Trì không chút do dự: “Em không tham gia.”
Âu Dương Nhuế mạnh mẽ, tình thế bắt buộc, giọng điệu không phải trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp kể lại. Lời từ chối của Tưởng Tây Trì, làm cô ấy sửng sốt, một lát mới khó có thể tin hỏi lại một câu: “Em không tham gia?”
“Em không tham gia.”
Âu Dương Nhuế kinh ngạc nói: “Không phải chứ, Tưởng Tây Trì? Chẳng lẽ em tin tưởng những lời nói dối kia của Nhiếp Tuyết Tùng?”
“Em tin.”
Âu Dương Nhuế trầm mặc một lát, cười lạnh một tiếng, “Uổng phí thầy Trương tín nhiệm, thích em như vậy.”
Cúp điện thoại, Phương Huỳnh quay đầu sang hỏi: “Ai gọi thế?”
Sau khi Tưởng Tây Trì trả lời xong, Phương Huỳnh tức giận đến trực tiếp đâm một nhát lên thớt gỗ, “Sao bọn họ lại thị phi không phân rõ trắng đen vậy.”
“Bọn họ không phải là người bị hại trực tiếp, đương nhiên thờ ơ!”
Phương Huỳnh trầm mặc.
Cô đã từng rơi vào địa ngục bạo lực gia đình, người xung quanh có ai vươn tay ra cứu giúp không?
Khi đó, đa số đều trốn mất để tránh bị làm hại.
Dao không rơi vào trên người mình, người ta mãi mãi không biết đau.
Cùng với La Cẩm Trình, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến thăm hỏi Nhiếp Tuyết Tùng.
Bắt đầu từ sáng, mẹ Nhiếp không ngừng nhận các cuộc điện thoại từ trường học, truyền thông, bạn học thích tám chuyện… đã bị quấy rầy đến không chịu nổi.
Vừa thấy ba người xuất hiện, bà lập tức đổi hỏa lực, “Có phải là các cô cậu xui khiến không?”
Ba người nhìn nhau.
Dường như mẹ Nhiếp không chịu nổi áp lực, hoàn toàn sụp đổ, che mặt khóc rống, “Loại chuyện này nói ra có gì tốt đối với nó? Đã không lấy được bằng tốt nghiệp, tai tiếng nó cùng thầy giáo làm chuyện đó cả thế giới đều biết…”
Phương Huỳnh hít một ngụm khí lạnh, “Dì à, sao dì có thể nói như vậy? Học tỷ không có sai ạ!”
“Nó không nguyện ý, tại sao ngay từ đầu không từ chối, không phản kháng?”
“Dì biết Trương Chi Kính là loại người gì không? Ông ấy là thầy hướng dẫn của học tỷ, lại là phó viện trưởng của trường, tài nguyên, quyền lực, quyền uy, bất cứ một câu nói nào cũng có thể quyết định hướng đi tương lai của học tỷ, dì nói học tỷ phải lấy gì để phản kháng ông ấy?”
Tưởng Tây Trì kéo ống tay áo Phương Huỳnh, lắc đầu.
Phương Huỳnh tức giận đến ngực phát đau, cực kỳ không cam lòng.
Cửa phòng ngủ mở ra, Nhiếp Tuyết Tùng đi ra từ trong phòng.
So với một tuần trước, lúc này dường như cô ấy thay đổi thành một người khác, bình tĩnh, kiềm chế.
Nhiếp Tuyết Tùng khẽ nở nụ cười với mẹ Nhiếp, “Mẹ, con ra ngoài nói với họ mấy câu.”
Mẹ Nhiếp không nói gì, cúi đầu gạt nước mắt.
Còn chưa tới Tết nguyên tiêu, dường như cả thành phố còn lưu lại chút mùi vị của tết.
Gió se lạnh, thổi đến lòng người rét run.
Nhiếp Tuyết Tùng kéo khóa áo lông lên, rụt cổ vào, nhìn phía xa xa, đèn đuốc thắp sáng nối với nhau, đến nơi xa xa chỉ còn lại một chấm mơ hồ.
Lúc chuyện đang xảy ra, người khiếp sợ nhất phải kể đến là La Cẩm Trình.
Lúc này, đối mặt với Nhiếp Tuyết Tùng, anh ấy có một loại luống cuống tay chân ngỡ ngàng và sợ hãi.
Anh ấy không rõ cảm nhận trong lòng ra sao, giống như có người nắm chặt trái tim của anh ấy, đập cho tan nát, lại kéo nó yên tĩnh trở về.
Nếu không có bạn cùng phòng ngăn lại, có lẽ anh ấy đã đến khoa xử lý, liều mạng với Trương Chi Kính.
Tưởng Tây Trì hỏi Nhiếp Tuyết Tùng: “Chị có dự định gì không?”
“... Chị không có dự định gì.”
“Âu Dương Nhuế bọn họ chuẩn bị gửi thông báo lên tiếng ủng hộ Trương Chi Kính.”
“Nếu không phải chuyện xảy ra trên người chị, e là chị cũng sẽ chọn ủng hộ Trương Chi Kính.” Vẻ mặt Nhiếp Tuyết Tùng bình thản, “Có ai dám đắc tội với ông ấy sao? Huống hồ bình thường ông ấy biểu hiện ra ngoài, chính là người có đạo đức tốt, chăm sóc học sinh, là giáo viên tốt có mắt nhìn người. Chị không cảm thấy bất ngờ.”
Phương Huỳnh hỏi: “Có định đi kiện không ạ?”
Nhiếp Tuyết Tùng lắc đầu, “Kiện lên tòa đánh không thắng đâu, lúc đó mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, toàn bộ quá trình chị vẫn mờ mịt. Sau đó mới phục hồi tinh thần lại, không có giữ lại chứng cớ…”
“Có ghi âm lại cuộc nói chuyện không ạ? Mặc dù không thể khởi tố cưỡng gian theo con đường pháp luật được, cũng phải nghĩ cách khiến ông ấy thân bại danh liệt.”
Nhiếp Tuyết Tùng suy nghĩ một chút, “Chắc có cái này, chị đi tìm xem.”
“Tất cả đều sửa lại rồi xuất ra, trừ đặt ở diễn đàn trường và trên weibo ra, chúng ta còn có thể liên hệ với phóng viên truyền thông…”
“Thật ta chị chỉ muốn nói ra… Nói ra thì tốt rồi. Về phần người khác nói chị như thế nào, về phần…” Nhiếp Tuyết Tùng dừng lại một lát, trên mặt cũng hiện ra vài phần mờ mịt, “Về phần... Sau này chị sẽ làm thế nào, chị cũng không sao cả… Chị chỉ muốn nói ra thôi… Giấu ở trong lòng, thật sự quá khó chịu.”
Mười ngón tay cô ấy nắm chặt, lòng bàn tay hướng ra ngoài, duỗi thẳng cánh tay, thở thật dài nhẹ nhõm, “Bây giờ chị cảm thấy tốt hơn nhiều. Hai năm rồi, lần đầu tiên chị cảm thấy thoải mái như vậy.”
Phương Huỳnh nói: “Học tỷ, chị thật sự rất dũng cảm. Nếu đã đi bước này rồi, thì nghĩ cách cho bản thân mình đi, tụi em đều sẽ giúp chị.”
Nhiếp Tuyết Tùng quay đầu nhìn