Edit & beta: Tịnh Hảo
Trước kỳ thi đại học một tuần, thời gian tự học dần dần rút ngắn lại, nhưng thời gian nghỉ ngơi vẫn duy trì như cũ.
Mỗi ngày Phương Huỳnh làm một đề thi vật lý duy trì cảm xúc, vả lại khi xem hai đề thi sai, sẽ phải học thuộc các từ đơn, công thức, tuy vẫn trong trạng thái tích cực chiến đấu, nhưng sẽ không chọn vấn đề khó tăng áp lực cho bản thân mình.
Tưởng Tây Trì đi theo hỗ trợ, toàn bộ quá trình đều phối hợp. Sau khi cởi bỏ được nút thắt trong lòng, Phương Huỳnh cũng bình tĩnh, trạng thái ổn định, Tưởng Tây Trì chắc chắn sẽ không vấn đề gì rất lớn.
Tiết tự học buổi sáng kết thúc, Mẫn Gia Sênh cầm hai cái bánh bao tìm Phương Huỳnh tán gẫu. Tưởng Tây Trì lại bị giáo viên kêu làm chuyện vặt, Phương Huỳnh đang nhàm chán, bảo cô ấy ngồi ở chỗ bên cạnh mình, cằm tựa trên vai cô ấy, hỏi cô ấy chuẩn bị thế nào rồi.
“Rất tốt.” Mẫn Gia Sênh cười cười, “Thành tích của tớ không ổn định lắm, không biết sự phát huy thất thường của tớ có ảnh hưởng tớ thi đại học C không?”
Phương Huỳnh kinh ngạc, “Cậu cũng muốn thi đại học C à?”
“Đúng rồi, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao?”
“Vậy thì tốt quá, cùng nhau thi, cùng nhau thi.”
Mẫn Gia Sênh cười, đưa bánh bao chỉ còn lại một cái trong tay cho Phương Huỳnh, “Ăn không?”
“Không ăn, tớ ăn rồi, muốn ăn đồ ăn vặt không?”
Mẫn Gia Sênh còn chưa kịp nói “Không cần”, Phương Huỳnh đã đến chỗ ngồi của Tưởng Tây Trì, lấy ra một đống đồ ăn vặt từ trong hộp giấy bên cạnh chia đều trên bàn.
“Cứ chọn đi.”
Mẫn Gia Sênh tùy tiện chọn màn thầu nhỏ Vượng Tử, cười nói, “Đều là Tưởng Tây Trì chuẩn bị cho cậu à?”
“Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy còn cung cấp đúng giờ ấy.”
Mẫn Gia Sênh nhìn cô, “Có béo không?”
“Cậu thấy sao?”
Mẫn Gia Sênh nghiêm túc đánh giá, “Cậu còn có thể béo thêm một chút nữa, quá gầy.”
“Rất thích nói chuyện với cậu, quá chuẩn rồi…”
Mẫn Gia Sênh hé miệng cười.
Một lát, cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Tớ nghe nói Cố Vũ La bỏ chuyện được cử đi học, muốn tự mình tham gia thi đại học?”
“Ừ.” Phương Huỳnh cũng không nhịn được trầm mặc một lát, “… Cậu ấy được cử đi học ở khoa hóa học của đại học D, được tuyển chọn miễn thi sẽ không thể thay đổi ngành học, cho nên cậu ấy chuẩn bị tự thi, cậu ấy muốn thi khoa y đại học D.”
Mẫn Gia Sênh kinh ngạc, “Vì Lương Yến Thu?
Phương Huỳnh cũng không nghĩ ra lý do khác.
Thành tích của bọn họ rất tốt nên muốn làm gì thì làm còn hơn người tùy hứng.
Thoáng chốc, Tưởng Tây Trì từ văn phòng đã trở lại.
Mẫn Gia Sênh tự giác rời đi, đi lên cười nói với Phương Huỳnh: “Cố lên.”
“Cậu cũng cố lên.”
Thời kỳ này, căng thẳng nhất không phải là Phương Huỳnh, mà lại là Đinh Vũ Liên. Nhưng bà lại không thể biểu hiện vẻ căng thẳng này ra ngoài, chỉ có làm tăng gánh nặng thêm cho Phương Huỳnh, liền ngầm hỏi Tưởng Tây Trì tình hình ôn tập.
Tưởng Tây Trì luôn nói: “Không thành vấn đề.”
Trên bàn cơm buổi trưa, Đinh Vũ Liên hỏi Phương Huỳnh có biết chỗ thi chưa, có phải gần ở đây không.”
“Chuyện này cũng không chính xác ạ, năm rồi là ở Nhị Trung, cũng có thi ở Tam Trung.”
“Có phải chúng ta cũng phải tìm một khách sạn gần chỗ thi không?”
“Mẹ, không cần phô trương đâu ạ, chỗ lạ con sẽ không ngủ ngon giấc.”
Đinh Vũ Liên nghĩ một chút thấy cũng có lý, một lát còn nói: “Nếu như mình có xe thì tốt rồi, mẹ lo lắng buổi sáng xe buýt xa, bị kẹt đường…”
“Hai ngày thi đại học sẽ có cảnh sát giao thông duy trì trật tự.” Phương Huỳnh nhìn Đinh Vũ Liên, cười nói, “Sao mẹ còn căng thẳng hơn con vậy.”
“Ồ, không căng thẳng, không căng thẳng, ăn thơm chút cơm nhé?”
Chờ ăn cơm xong, lúc Đinh Vũ Liên dọn dẹp phòng bếp, lại nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng gọi Tưởng Tây Trì đến.
“Dì à, có chuyện gì ạ?”
“Gần đây con đều cùng Huỳnh Huỳnh đi học, tan học không?”
“Dạ.”
“Chỉ còn có một tuần cuối cùng, dì có thể phiền con buổi tối nhất định phải đi về chung với Huỳnh Huỳnh không?”
“Vâng ạ, buổi tối không an toàn.”
Đinh Vũ Liên gật đầu, nhưng dường như có chút chuyện muốn nói lại thôi.
Tưởng Tây Trì đã nhìn ra, vội hỏi: “Dì à, làm sao vậy? Có phải còn có chuyện gì không?”
Đinh Vũ Liên nhìn ra bên ngoài, kéo Tưởng Tây Trì lại gần cửa sổ, hạ giọng nói với anh: “Chuyện này, nhất định đừng nói cho Huỳnh Huỳnh, con cũng biết tình tính của con bé.”
Tưởng Tây Trì gật đầu.
“... Gần đây dì ra ngoài mua đồ ăn, luôn cảm thấy có người lén lút đi theo dì. Hàng xóm cũng nói với dì, nói ở dưới lầu của chúng ta có một người đàn ông thường xuyên đi loanh quanh ở đây, dì sợ là…”
Phương Chí Cường.
Trong lòng Tưởng Tây Trì rùng mình, “... Con hiểu rồi ạ.”
“Chỉ còn một tuần cuối, bất cứ thế nào cũng phải để Huỳnh Huỳnh thi đại học này trước, con bé đã nhịn nhiều năm thế này, không dễ dàng… Chờ tụi con đi đại học hết, tất cả đều tốt rồi.” Đinh Vũ Liên không khỏi có chút chua xót.
Đi theo ba năm, Đinh Vũ Liên đối với Tưởng Tây Trì mà nói, cũng đương nhiên không phải người thân hơn hẳn người thân, thêm vào đó còn có quan hệ với Phương Huỳnh. Ký ức của